Công Tước

Chương 472: Khách mời năm mới.3



Người đến thứ hai là Cung Ngôn Đình, từ xa đã nhìn thấy Cung Ngũ giống như con gấu nhỏ đứng trước cửa, khi nhìn thấy anh, Cung Ngũ đang nhảy nhót vẫy tay, “Anh Tư! Anh Tư! Năm mới vui vẻ!”

Cung Tứ xuống xe đi đến trước mặt cô, xoa tóc cô: “Tiểu Ngũ năm mới vui vẻ.”

Anh ta vừa nói vừa móc ra một bao lì xì,1nhét vào trong tay cô: “Lì xì năm mới của Tiểu Ngũ đây.”

Mắt Cung Ngũ sáng lên, “Cảm ơn anh Tư. Anh Tư, trên lầu có anh Lý, anh đến chào hỏi anh ta đi, em đi xem mẹ đang làm gì.”

Mỗi lần nhìn thấy Cung Tứ, Cung Ngũ đều muốn anh và Nhạc Mỹ Giảo nói chuyện nhiều hơn, mục đích là để hai người họ có thêm8nhiều tình cảm.

Sau khi Cung Tứ chào hỏi Lý Tư Không thì nhìn thấy Cung Ngũ ra ám hiệu bảo anh ta đi gặp Nhạc Mỹ Giảo. Nhạc Mỹ Giảo nhàn rỗi buồn chán lại luyện chữ, nghe thấy tiếng của Cung Tứ chỉ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn một cái.

Cung Tứ gật đầu, so với lần đầu, lần này đã tự nhiên hơn nhiều, không còn ngại ngùng2gượng ép nữa, “Mẹ, năm mới vui vẻ. Anh Bộ năm mới vui vẻ.”

Bộ Sinh mỉm cười với anh ta, “Đến rồi à?”

Cung Tứ gật đầu, Bộ Sinh gấp sách lại, nhìn Nhạc Mỹ Giảo, “Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài.”

Cung Ngũ chắp tay sau lưng, nhảy nhót hỏi: “Mẹ, con với anh Tư qua đây để lấy lì xì, lì xì mẹ chuẩn bị cho bọn4con đâu?”

Nhạc Mỹ Giảo không vui lườm cô, “Đã lớn như vậy rồi còn cần lì xì gì nữa?”

Cung Ngũ vừa nghe xong liền nhíu mày, phồng má, tức hầm hầm nói: “Mẹ, lẽ nào mẹ không chuẩn bị lì xì cho con với anh Tư? Uổng công con hào hứng cả buổi sáng, mẹ nói dối, con không vui chút nào cả.”

Cung Ngôn Đình cũng nói: “Mẹ, con đã nói hôm nay đến lấy lì xì mà.”

Nhạc Mỹ Giảo xoay người đi đến bên bàn, lấy hai bao lì xì bên trong ra, “Cầm đi.”

Cung Ngũ lập tức chạy qua xem độ dày, hớn hở cầm lấy lì xì chạy đi: “Của con đây rồi!”

Cung Ngôn Đình đi qua, giơ tay cầm lấy bao lì xì còn lại, “Cảm ơn mẹ, vậy con ra ngoài trước đi.”

Nói xong thì anh ta cầm bao lì xì đi ra.

Nhạc Mỹ Giảo đứng yên tại chỗ, trên mặt không có biểu cảm gì. Khi Bộ Sinh đi vào thì nhìn thấy bà đang cúi đầu, luyện chữ từng nét từng nét, anh ta nhìn biểu cảm của bà, phát hiện tâm trạng bà khá tốt.

Anh ta đi đến ôm bà từ phía sau, tựa cằm lên hõm vai bà, nhỏ tiếng hỏi: “Luyện thế nào rồi?”

Nhạc Mỹ Giảo trả lời: “Cậu thế này tôi làm sao luyện?”

Bộ Sinh liếc nhìn rồi nắm lấy tay bà, nói: “Nào, để tôi dạy em.”

Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, bạn bè của Cung Ngũ lũ lượt kéo nhau đến. Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cùng đến, Cung Ngũ từ xa đã nhìn thấy hai người bọn họ chậm rãi men theo làn xe đi đến đây, cô bước đến đón, “Đoàn Tiêu, Tiểu Cảnh!”

Hai người cười mỉm chạy qua, “Ngũ này, cậu ra đón bọn tớ à?”

Cung Ngũ gật đầu: “Chứ còn gì nữa, hôm nay tớ là chủ bữa tiệc, mẹ tớ lại chẳng quản tớ, các cậu phải ở lâu một chút nha.”

Đoàn Tiêu hỏi: “Ngũ này, cậu đã chuẩn bị đồ ăn xong chưa?”

Cung Ngũ gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi. Đi, cho các cậu xem. Đúng rồi, tớ còn chuẩn bị quà cho các cậu, đến lúc đó mỗi người một phần, không cần khách sáo đâu.”

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh biểu cảm đầy nghi ngờ, cùng đồng thanh nói: “Cậu hào phóng thế à?”

Cung Ngũ nổi giận: “Tớ làm gì mà không hào phóng? Có bản lĩnh thì cậu đừng lấy!”

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh vội vàng nói: “Đi thôi, xem xem Tiểu Ngũ tặng quà gì cho chúng ta.”

Cung Ngũ tức hầm hầm đi theo phía sau. Lam Anh và An Hổ Phách đến muộn nhất, khi nhìn thấy Cung Ngũ thì từng người chạy đến chúc mừng năm mới.

Có một người không mời mà đến là Cung Cửu Dương.

Cung Ngũ trố mắt: “Chú Út, cháu nhớ hình như cháu không gửi thiệp mời cho chú mà.”

Cung Cửu Dương tháo bao tay ra: “Tiệc chia tay của cháu gái, người làm chú Út như chú không tham gia thì sao được? Hơn nữa lần trước chú Út không thể bảo vệ tốt cho cháu, trong lòng chú Út vẫn rất áy náy, năm mới đến rồi, nói gì cũng phải cho cháu gái chú một bao lì xì an ủi. Cháu gái đừng chán ghét chú như vậy chứ.”

Hắn lục lọi trong túi, thật sự móc ra một bao lì xì to, đưa đến trước mặt Cung Ngũ: “Cho cháu gái mua đồ đẹp mặc đây.”

Cung Ngũ nhìn hắn một cái, mặt đầy nghi ngờ: “Chú Út thật có lòng. Chú Út mời vào trong. Chú Út là người nhà, không giống như người khác, cần gì thiệp mời chứ? Nào nào, cháu còn chuẩn bị quà cho chú nữa đấy.”

Mọi người đều đến đủ. Yến Đại Bảo còn đặc biệt gọi điện thoại cho cô, “Tiểu Ngũ chúc mừng năm mới, anh Màn Thầu đến chưa? Tiểu Ngũ cậu phải nhiệt tình tiếp đãi anh Màn Thầu đấy, dù sao thì sau này cậu đến Gaddles, anh Màn Thầu sẽ không nhìn thấy cậu nữa.”

Lời này là anh Tiểu Bảo nói, Yến Đại Bảo cảm thấy rất có lý. Anh Màn Thầu rất nghịch ngợm, ngày nào cũng làm ầm ĩ đòi về, anh Tiểu Bảo thấy anh ấy đáng thương nên thương lượng với anh Bánh Bao, quyết định cho anh ấy trở về. Anh ấy rời bỏ cục diện rối rắm trở về, hại anh Tiểu Bảo phải đi thu dọn. Anh Màn Thầu làm vậy là đáng bị đánh vào mông, anh ấy còn muốn tranh Tiểu Ngũ với anh Tiểu Bảo. Bây giờ thì tốt rồi, anh ấy trở về, Tiểu Ngũ thì rời khỏi Thanh Thành đến Gaddles.

Cung Ngũ nghe Yến Đại Bảo ở bên kia bla bla, xoay đầu lại nhìn Lý Tư Không đang ngồi bắt tréo chân trên sofa, “Nói như vậy anh Màn Thầu của cậu không tốt lắm nhỉ? Dù gì thì tớ cũng chẳng quan tâm, ha ha…”

Nói chuyện một lúc, Cung Ngũ đột nhiên nghe thấy từ trong điện thoại của Yến Đại Bảo truyền đến tiếng của Công tước đại nhân. Cung Ngũ lập tức đứng thẳng lưng, lớn tiếng nói: “Đương nhiên, được đến Gaddles tớ cảm thấy rất hào hứng, dù gì chỗ tớ đến cũng là trường cực kỳ khó vào học mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.