Công Tước

Chương 475: Cắn một cái.3



Lý Tư Không liền nắm lấy tay cô, tay anh ta vừa to vừa rắn chắc, Cung Ngũ không thể vùng vẫy được. Cô tức giận hét lớn, Lý Tư Không lại mỉm cười như một tên biến thái.

“Đồ keo kiệt, qua đây cho tôi cắn một cái đi.”

“Anh đừng hòng!”

Cánh tay Lý Tư Không âm thầm dùng lực, vóc dáng bé nhỏ của Cung Ngũ không thể tự chủ tiến một bước về phía anh ta. Cô trừng mắt, hỏi: “Làm gì thế? Làm gì thế? Anh muốn làm gì hả?”

Cung Ngũ bị hai cánh tay rắn chắc của1anh ta chặn trước mặt, anh ta mỉm cười nhìn vẻ mặt hốt hoảng và có chút bất an của Cung Ngũ, “Đồ keo kiệt, cô cũng có lúc căng thẳng à? Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô kìa, chỗ này cũng khá lắm, rất yên tĩnh, cô đã nói chuyện với đám bạn học và các anh em suốt buổi tối rồi, bây giờ cũng nói chuyện với tôi có được không?”

Cung Ngũ cảnh giác nhìn anh ta: “Anh muốn nói cái gì?”

Lý Tư Không hỏi: “Đồ keo kiệt, cô cảm thấy con người tôi thế nào?”

Cung Ngũ8chớp chớp mắt: “Chẳng ra gì!”

Đây rõ ràng là lời thật lòng mà, anh ta thật sự chẳng ra làm sao, gặp mặt chỉ biết ức hiếp cô, còn luôn mồm nhắc chuyện đã mời cô mấy bữa cơm, vừa keo kiệt vừa nhỏ mọn, làm người ta ghét còn mặt dày vô sỉ.

Lý Tư Không tiến đến trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm: “Thật sự chẳng ra gì sao? Cô không cảm thấy tôi rất có tiền sao?”

Cung Ngũ gật đầu: “Có tiền còn nhỏ mọn.”

Lý Tư Không tặc lưỡi: “Đồ keo kiệt, cô không cảm thấy hai2chúng ta rất giống nhau, là trời sinh một cặp sao?”

Cung Ngũ lắc đầu. Cô và Công tước đại nhân mới là trời sinh một cặp. Công tước đại nhân vừa dịu dàng vừa nho nhã lại hào phóng, còn tặng cho cô nhiều quà như vậy, tuy có lúc thích giận dỗi nhưng anh cũng không giận lâu.

Hơn nữa, ai cũng phải có khuyết điểm mới là bình thường. Nhưng trên người Lý Tư Không từ đầu đến chân đều là khuyết điểm, ai trời sinh một cặp với anh ta chứ? Lý Tư Không nhìn thấy biểu cảm4ghét bỏ của cô thì bật cười, “Đồ keo kiệt, cô che đậy một chút không được sao?”

“Ở trước mặt người khác tôi sẽ che đậy, còn trước mặt anh thì không cần.”

Lý Tư Không nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, đột nhiên nói: “Đồ keo kiệt, cô nói xem tôi cắn vào vị trí nào mới thích hợp?”

Cung Ngũ lập tức cảnh giác, vùng vẫy muốn bỏ chạy.

“Tôi đã nói anh nhỏ mọn mà, còn nhỏ mọn hơn cả con gái. Đường đường là đàn ông con trai nói ra những lời này không biết xấu hổ sao?”

Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của Lý Tư Không đang đến gần, cô ngẩng đầu liền cảm thấy môi mình nóng bừng. Lý Tư Không không mạnh không nhẹ cắn lên môi cô, sau đó anh ta nói, “Tôi thấy vị trí này là thích hợp nhất.”

Vẻ mặt Cung Ngũ đầy hốt hoảng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Lý Tư Không, sau đó hét thất thanh lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”

Lý Tư Không mỉm cười, “Chẳng làm gì, cô cắn tôi một cái, vậy tôi cũng phải cắn cô một cái.”

Cung Ngũ tức giận, đưa tay che miệng: “Lý Tư Không, anh, anh làm gì vậy? Sao anh có thể tùy tiện cắn miệng của tôi?”

Lý Tư Không mỉm cười đắc ý: “Không được sao? Tôi thích cắn miệng của cô đó, thì sao? Hay là cô cũng cắn miệng tôi một cái đi?”

Ánh mắt của Lý Tư Không rơi trên gương mặt nhỏ đỏ bừng vì tức giận của cô, ôm lấy bả vai của cô, “Đồ keo kiệt à, cô nói xem cô học đại học, tuy là đi cửa sau nhưng để lưu lại ký ức thời đại học cô cũng không thể không yêu đương đúng không? Xung quanh cô cũng chẳng có ai đẹp trai hơn tôi, cô thử suy xét đến tôi xem thế nào. Cô đưa tôi ra ngoài, còn có thể làm cho đám người đó ngưỡng mộ, có phải không?”

“Tôi phải chuyên tâm học hành ngày ngày tiến bộ, kiên quyết không yêu đương. Còn nữa, anh hoàn toàn không phải hình mẫu nam thần trong lòng tôi, tôi có suy xét đến Tiểu Cảnh cũng không suy xét đến anh.”

Lý Tư Không kinh ngạc: “Ông đây đẹp trai như vậy, cô lại không để mắt tới, lại để mắt đến cái thằng mặt búng da sữa La Tiểu Cảnh?”

“Tính tình Tiểu Cảnh rất tốt!”

Dáng vẻ Lý Tư Không giống như vừa nhận một đả kích cực mạnh, “Vậy cô nói xem tôi có điểm nào không tốt?”

“Anh rất tốt, chỉ có điều kiểu nam thần mà tôi thích không phải loại người như anh!”

Lý Tư Không bỗng cử động, trực tiếp ấn cô lên tường, dùng môi chặn miệng cô lại.

Đôi mắt của Cung Ngũ lập tức trừng to, hai cánh tay bị anh ta đè chặt trên tường, vốn dĩ sức lực đã không mạnh bằng anh, cô hét lên nhưng vẫn không vùng vẫy được.

Động tác của Lý Tư Không không thể xem là dịu dàng nhưng cũng không thể nói là thô lỗ, chỉ cưỡng chế giữ chặt không cho cô cử động, mãi một lúc lâu sau anh ta ngẩng đầu, hỏi: “Tiểu Ngũ, lúc tôi hôn cô, cô có cảm giác gì không?”

Cung Ngũ: “Ọe ọe…”

Lý Tư Không lại một lần nữa bịt miệng cô, Cung Ngũ trợn trừng mắt, nước mắt suýt chút nữa cũng tuôn ra.

“Tiểu Ngũ!” Giọng của Nhạc Mỹ Giảo đột nhiên vang lên, giọng nói vừa giận vừa nôn nóng, “Hai đứa đang làm gì vậy?”

Lý Tư Không thở dốc quay đầu lại, từ từ buông cánh tay đang giữ Cung Ngũ ra. Cung Ngũ đẩy anh ta ra, rồi đưa tay lau nước mắt, “Lý Tư Không tôi ghét anh!”

Nói xong, liền tức giận xoay người chạy vào phòng, hung hăng đóng sầm cửa lại.

Sắc mặt Nhạc Mỹ Giảo vô cùng khó coi, “Cậu hai Lý, cậu ở trong nhà tôi ức hiếp con gái tôi, có phải quá đáng rồi không?”

Lý Tư Không đưa tay gãi đầu, “Hôn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào, tôi thấy Tiểu Ngũ cũng rất vui mà… Xin lỗi, chuyện này là tôi không đúng, ở nhà Tiểu Ngũ đúng là không nên làm vậy, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Anh ta mỉm cười ngang ngược, dường như vốn không hề cảm thấy ở trước mặt mẹ người ta hôn con gái người ta là có gì không đúng.

Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng, “Nơi này suy cho cùng vẫn rất nhỏ, không thỉnh nổi bật thần thánh như cậu hai Lý, trên lầu bọn trẻ cũng nói toàn chuyện trẻ con tin chắc cậu hai Lý cũng không có cơ hội xen vào, cho nên mời cậu hai Lý về nhà nghỉ ngơi vậy.”

Lý Tư Không chặc lưỡi: “Đuổi khách như vậy hình như không được hay cho lắm?”

Câu này vừa nói xong, điện thoại trên người anh ta đột nhiên vang lên, anh ta mắng một câu, lấy điện thoại ra, “Alo? Anh, có chuyện gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.