Đang nói chuyện, điện thoại của Cung Ngôn Đình đột nhiên reo lên, anh ta bắt máy, “Alo? Chú Trần… cái gì?!” Anh ta đứng bật dậy: “Chuyện xảy ra lúc nào vậy? Sao đang yên đang lành lại nhập viện?”
Cung1Ngũ ngẩng đầu lên, thấy Cung Ngôn Đình vội vã nói: “Cháu biết rồi, giờ cháu sẽ đi ngay!”
Cung Ngôn Đình cúp máy, nhìn sang Tiểu Ngũ, nói: “Ông nội vừa được đưa vào bệnh viện cấp cứu, chúng ta đi8xem thử đi.”
Cung Ngũ chớp chớp mắt: “Không đi.”
“Tại sao?” Cung Ngôn Đình hỏi: “Chúng ta là cháu cũng nên đến xem thử, không thể để người khác trách chúng ta được. Đặc biệt là em, trong mắt người ngoài, em2là người được nhà họ Cung đón về, em càng nên đi, hiểu không?”
Cung Ngũ vẫn không chút động lòng: “Em không muốn đi. Ông nội của anh đã nói sau này không cho phép em gọi ông ấy là ông4nội, em không đi đâu, em nhỏ mọn lắm.”
Cung Ngôn Đình ngồi xuống bên cạnh cô, “Tiểu Ngũ phải đi, ông ấy nhẫn tâm với Tiểu Ngũ là ông ấy không đúng nhưng Tiểu Ngũ không được học theo ông ấy.”
Cung Ngũ bĩu môi, nhìn anh, “Em chính là học theo ông ấy đấy.”
Cung Ngôn Đình lắc đầu: “Như vậy không được. Anh hi vọng Tiểu Ngũ sau này là một người có tình có nghĩa, chứ không phải học theo những thứ không hay của người khác. Không lẽ sau này em gặp phải những người không lễ độ thích chửi thề, em cũng học theo sao?”
Cung Ngũ trầm tư một lúc, cô gật đầu, “Vậy được rồi, nhưng em phải đi hỏi mẹ em trước mới được.”
Hai anh em xuống nhà đi tìm Nhạc Mỹ Giảo. Nhạc Mỹ Giảo đang ngồi trên sofa, quay đầu lại nhìn hai người họ, rồi tiếp tục cúi đầu lật quyển tạp chí trên tay.
Cung Ngũ bước qua: “Mẹ, anh Tư con nói ông nội đột nhiên bị xuất huyết não, đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi. Hai anh em con định đi thăm ông ta.”
Nhạc Mỹ Giảo ngây người một lúc: “Cung Học Cần?”
Cung Ngôn Đình gật đầu: “Vâng, nói là đột nhiên bị xuất huyết não, đã được đưa vào viện cấp cứu, bọn con phải nhanh chóng đến đó.”
Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Không phải nghe nói sức khỏe đang rất tốt sao, sao đột nhiên lại bị xuất huyết não?”
Cung Truyền Thế ngã xuống chưa bao lâu, vừa mới có chút khí sắc, Cung Học Cần lại ngã xuống, hai cha con này đã hẹn trước rồi hay sao?
Bà suy nghĩ một lúc rồi liếc nhìn Cung Ngũ: “Đi đi, thăm một lúc thì trở về. Tết nhất ở lại lâu trong bệnh viện cũng không tốt, sáng mai con còn phải lên máy bay, không được lang thang ở bên ngoài quá khuya.” Bà lại nhìn sang Cung Ngôn Đình, “Nhớ đưa nó trở về, mẹ không yên tâm về nó.”
Câu này nghĩa là bà rất yên tâm về Cung Ngôn Đình, trong lòng Cung Ngôn Đình vui mừng, anh ta gật đầu: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đưa em ấy trở về.”
Nhạc Mỹ Giảo chỉ khẽ nhướng mắt, đáp một tiếng: “Ừ.”
Hai anh em vội vã thay giày ra ngoài.
Nhạc Mỹ Giảo ngồi trong phòng khách, quyển tạp chí trên tay vẫn ở nguyên trang vừa rồi. Bà nhất thời không hiểu, lão già Cung Học Cần là một người rất chú trọng sức khỏe, bên cạnh lúc nào cũng có bác sĩ riêng, sao đột nhiên lại xuất huyết não chứ? Là bị chuyện gì đó chọc giận sao?
Ấn tượng ban đầu của bà về Cung Học Cần cũng tạm được, nhưng về sau vì những lý do ông ta đưa ra hoang đường phi lý nên đã hoàn toàn thay đổi. Bà cảm thấy đó chỉ là một ông lão gia trưởng luôn tự cho rằng mình đúng, sớm biết ông cụ như thế, ban đầu bà cũng sẽ không vì Cung Truyền Thế mà gả vào đó.
Lấy chồng là gả cho một người sao? Gia đình phía sau cũng rất quan trọng, môn đăng hộ đối càng quan trọng, ban đầu bà chính là không hiểu rõ điều này.
Nay Cung Học Cần xảy ra chuyện, trong lòng Nhạc Mỹ Giảo ít nhiều cũng có chút ác ý thấy vui trên nỗi đau của người khác, chỉ là ở trước mặt Cung Ngôn Đình và Cung Ngũ bà không thể biểu hiện ra mà thôi. Bà không muốn để lại ấn tượng không tốt trước mặt con cái của mình, cho dù trong lòng có giận có không đồng ý đến mấy, bà cũng ủng hổ Cung Ngũ đi thăm ông cụ một chút, dù sao cũng có quan hệ huyết thống, không thể để người ta mắng Tiểu Ngũ ăn ở bội bạc được.
Bộ Sinh đặt điện thoại lên trên hộc tủ bên cạnh cửa, thay dép lê bước ra: “Sao thế?”
Nhạc Mỹ Giảo quay sang nhìn anh ta, “Cung Học Cần đột nhiên bị xuất huyết não, được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi, chắc là bị chọc tức. Chuyện này có liên quan đến cậu không?”
Bộ Sinh lắc đầu, mỉm cười: “Tôi làm gì có bản lĩnh lớn vậy chứ? Em đánh giá tôi cao quá rồi.”
Vẻ mặt Nhạc Mỹ Giảo đầy hoài nghi: “Trước đó không phải cậu đã nói gì đó với Tiểu Ngũ…”
Bộ Sinh thở dài, “Tôi chỉ nói thế để Tiểu Ngũ hả giận thôi. Em cảm thấy tôi có bản lĩnh gây chuyện lớn như vậy làm đảo lộn nhà họ Cung sao? Em bảo tôi thăm dò tin tức thì còn được, những việc khác thì tôi không có bản lĩnh đâu. Được rồi, không nghĩ nữa, để tôi nghe thử xem đứa nhóc này có ngoan ngoãn nghe lời không.”
Nhạc Mỹ Giảo xoa xoa bụng mình, mỉm cười: “Mới bao lớn đâu chứ?”
Bộ Sinh quỳ xuống áp tai lên bụng bà, nghiêm túc lắng nghe, chẳng có tiếng động gì cả, anh ta bật cười, “Cứ như đang chơi trốn tìm với tôi vậy.”
“Đã nói vẫn còn nhỏ, chưa nghe thấy đâu.”
Bộ Sinh rầu rĩ nói: “Khi nào mới đợi được đứa bé này chào đời chứ? Tôi đã không đợi được nữa rồi.”
“Dù có nôn nóng thế nào cũng phải đợi, đừng cứ như trẻ con như thế, chưa từng thấy phụ nữ mang thai sao?”
Bộ Sinh mỉm cười, “Tôi từng thấy phụ nữ có thai nhưng họ không liên quan đến tôi, chỉ có em mới liên quan đến tôi thôi.”
Nhạc Mỹ Giảo không lên tiếng. Bộ Sinh nhìn bà, lấy quyển tạp chí mở ra, cúi đầu đọc nội dung bên trong cho bà nghe. Những lúc lười, đọc sách thôi bà cũng chê mỏi mắt.