Bất cứ chuyện gì liên quan đến tiền đều làm cho người ta sầu não.
Cung Ngũ đương nhiên cũng muốn bảo vệ tiền của mẹ cô. Nếu như tài sản của mẹ cô vẫn luôn do mẹ cô bảo quản thì cô chẳng có ý kiến gì, nhưng nếu số tiền này bị người khác cướp mất, cô chắc chắn sẽ không cam tâm.
Cung Ngũ vừa nghe những lời của Nhạc Mỹ Giảo, lo lắng đến tóc cũng bạc đi, “Mẹ, đứa bé trong bụng mẹ còn chưa chào đời, mẹ đã định vứt con sang một bên, con còn1chưa đủ hai mươi tuổi mà. Haiz, con thật đáng thương mà…”
“Con có ăn có mặc có gì mà đáng thương?” Nhạc Mỹ Giảo cáu kỉnh nói: “Mẹ thấy con còn tốt chán. Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm không phải con luôn gây chuyện đánh nhau ẩu đả à? Bản lĩnh của con chính là tự đưa mình vào đồn công an!”
“Mẹ, vậy ngày mai thật sự chỉ có một mình con lên máy bay sang đó à? Mẹ không sợ con bị lạc đường sao?”
“Con ở sân bay cũng có thể lạc đường, con nói xem8bản thân con còn làm gì được nữa chứ? Đồ bỏ đi à? Không phải con luôn tự xưng bản thân học tiếng Anh rất tốt sao? Ở sân bay Thanh Thành con có miệng để nói, mẹ không tin con còn không biết làm sao để lên máy bay. Nếu con thật sự lạc đường thì chứng tỏ con ngốc, mẹ không cần một cô con gái ngốc, mất đi càng tốt.”
Cung Ngũ ỉu xìu nhún vai, “Con biết rồi!”
Ăn cơm xong, Cung Ngũ liền chạy vào phòng mình thu dọn hành lý. Cô mở vali ra, ném quần2áo vào trong. Nhạc Mỹ Giảo bước đến xem, lại mắng cho cô một trận: “Con ngốc à? Thời tiết ở Gaddles nóng như vậy, con mang nhiều đồ mùa đông sang đó, con không sợ bị nóng chết à?”
Cung Ngũ: “...”
Bận rộn suốt buổi tối, Nhạc Mỹ Giảo thật sự chẳng giúp đỡ gì, ngoài việc nhắc nhở cô chuyện quần áo, những việc khác đều không lên tiếng.
Cung Ngũ dọn dẹp suốt buổi tối, sống mũi ướt đẫm mồ hôi, khó khăn lắm mới kéo được vali lại.
Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Hộ chiếu của con đâu?”
Cung Ngũ chỉ4vào vali, nói: “Trong vali ạ!”
Nhạc Mỹ Giảo lại hỏi: “Vậy con làm sao qua cổng an ninh?”
Cung Ngũ: “...”
Vali khó khăn lắm mới kéo lại được lại phải mở ra, lấy hộ chiếu ra cất vào túi hành lý xách tay. Cô còn nhét thêm mấy túi đồ ăn vặt vào ba lô của mình. Cô cúi đầu, sau đó bật khóc.
Cô khẽ khóc thút thít, Nhạc Mỹ Giảo vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô, liền nói: “Con khóc nhè đấy à? Đã lớn như vậy rồi, đang yên đang lành khóc gì chứ? Trước đó không phải còn thề thốt nói muốn đi sao? Còn không thừa nhận bản thân là bám váy mẹ?”
Cung Ngũ lau nước mắt, giận dỗi nói: “Con vốn không phải là đứa bám váy mẹ, sao phải thừa nhận chứ?” Nhưng trong lòng cô vẫn có chút uất ức, bĩu môi không thèm nói chuyện với Nhạc Mỹ Giảo.
Nhạc Mỹ Giảo chỉ liếc cô một cái, đứng trước cửa nói: “Vậy con cứ ở đó từ từ mà khóc, nhớ ngủ sớm, ngày mai còn có việc phải làm.”
Cung Ngũ hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Mỹ Giảo, tiếp tục cúi đầu, nhét hết đồ đạc của mình vào vali, rồi cô chạy đến đóng cửa lại, “Bây giờ con sẽ đi ngủ!”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn cánh cửa bị đóng lại, nhíu mày, xoay người bỏ đi.
Cung Ngũ hít hít mũi, vừa tức giận vừa có chút lo lắng. Cô thở hổn hển nằm bò ra giường. Một lúc sau, cô hất tung dép lê, bò lên giường ngồi dậy, sau đó gửi tin nhắn cho Công tước đại nhân: [Anh Tiểu Bảo, em không vui!]
Công tước đại nhân không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Cung Ngũ vừa nhìn thấy số điện thoại, liền bò dậy chạy đến khóa cửa, rồi mới bắt máy, ấm ức nói: “Anh Tiểu Bảo, em không vui!”
Công tước đại nhân hỏi: “Sao vậy?”
Cung Ngũ ôm lấy điện thoại phụng phịu đáp: “Mẹ em chẳng chịu tiễn em, để em đi một mình. Trước đây mẹ em không như vậy, em cảm thấy mẹ em không thích em nữa! Bà ấy chắc chắn thích anh Tư của em hơn. Anh Tư là con trai, còn cả đứa bé đang ở trong bụng nữa, bà ấy chắc chắn thích nó hơn, sinh ra vừa trắng vừa tròn, vừa nghe lời vừa đáng yêu... Anh Tiểu Bảo...”
Công tước đại nhân im lặng nghe cô than thở suốt nửa buổi rồi mới nói: “Sao có thể chứ? Anh cảm thấy cô Nhạc làm thế rất tốt. Cô ấy tiễn Tiểu Ngũ lên máy bay, anh ở Gaddles đợi Tiểu Ngũ, trên máy bay Tiểu Ngũ ngủ một giấc, tỉnh dậy đã đến Gaddles rồi. Huống hồ cô Nhạc còn đang mang thai, Tiểu Ngũ muốn một thai phụ đi tiễn mình sao?”
Cung Ngũ không tìm thấy lý do gì để phản phác, mãi một lúc sau mới không phục nói: “Nhưng tâm trạng em đang không được tốt! Em thật thảm!”
“Không sao, còn có anh mà, anh sẽ luôn ở bên Tiểu Ngũ. Buổi tiệc chia tay hôm nay có vui không?”
“Lúc mới bắt đầu thì rất vui nhưng về sau có chút không vui.”
“Tại sao vậy? Sau đó tại sao Tiểu Ngũ lại không vui?”
Cung Ngũ ủ rũ thở dài, “Vì có đồ đáng ghét!”
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thấy không nên nói, tránh làm anh Tiểu Bảo lại giận dỗi.
Công tước đại nhân truy hỏi: “Đồ đáng ghét nào vậy? Là ai? Bạn của Tiểu Ngũ sao?”
Cung Ngũ đánh lạc hướng, “Không có, chỉ là cảm thấy có người đáng ghét thôi, không có gì. Hi hi, anh Tiểu Bảo, ngày mai em sẽ đến Gaddles rồi, anh có vui không? Anh sắp nhìn thấy cô gái vừa xinh đẹp vừa tốt bụng lại còn đơn thuần là em, anh có vui không?”
Công tước đại nhân nhíu mày, không hỏi nữa nhưng vẫn nói thuận theo đề tài của cô: “Vui, đương nhiên là vui. Anh sắp được gặp lại cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu của mình, anh có thể không vui sao?”
Cả hai nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ mới cúp máy.