Cung Ngũ trước khi gọi điện còn sụt sùi uất ức như một chú gấu nhỏ, lúc này tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Cô mau giận cũng mau quên, lúc rửa mặt xong thì sắc mặt đã tươi roi rói.
Nhạc Mỹ1Giảo không yên tâm, còn bảo Bộ Sinh đến thử nghe động tĩnh, xem cô có còn đang khóc không. Bộ Sinh nhìn qua khe cửa thấy một màu đen kịt, người ta đã tắt đèn đi ngủ rồi.
“Yên tâm đi, Tiểu8Ngũ luôn biết điều chỉnh tâm trạng.” Bộ Sinh trở về đóng cửa lại, Nhạc Mỹ Giảo đang ngồi trong chăn, tựa lưng vào gối dựa nửa nằm nửa ngồi, trên tay đang cầm một quyển sách.
Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Ngủ rồi2sao?”
Bộ Sinh gật đầu, “Ừ, đèn cũng đã tắt rồi.”
Bà đặt quyển sách xuống, thở dài một tiếng, “Vậy thì tốt.”
Con cái có lớn đến mấy, trong mắt người mẹ vẫn luôn là một đứa bé. Nếu hỏi bà có yên tâm4không, câu trả lời là chẳng yên tâm chút nào. Bà cảm thấy Cung Ngũ đi đến đâu cũng có bản lĩnh gây chuyện, đến đâu cũng có bản lĩnh làm cho bà lo canh cánh trong lòng.
Bộ Sinh ngồi xuống bên cạnh bà, “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Ngũ kiên cường hơn em nghĩ nhiều.”
Nhạc Mỹ Giảo thở dài, “Mong là vậy.”
Tất cả các bà mẹ trên đời này đều phải học cách buông tay để con cái có cơ hội trưởng thành.
Suốt cả đêm Cung Ngũ ngủ rất ngon nhưng Nhạc Mỹ Giảo thì lại lăn qua lăn lại không ngủ được, nửa đêm gà gáy lại bò dậy hỏi Bộ Sinh, có khi nào Tiểu Ngũ ngủ đến nửa đêm lại bật dậy khóc không.
Sáng sớm hôm sau thoáng nhìn đã thấy tinh thần Cung Ngũ sảng khoái, chuyến bay vào buổi trưa, đồ đạc của cô đều đã chuẩn bị xong, chỉ đang đợi người đến là xuất phát.
“Mẹ, hai tiếng nữa con đã phải đi rồi, mẹ không cần lo lắng cho con, con rất tốt, đợi sau khi con đến Gaddles sẽ gọi điện thoại về cho mẹ.”
“Tùy con. Con chỉ cần nhớ, nếu ở Gaddles con dám gây sự thì con tự mình gánh lấy, mẹ tuyệt đối sẽ không quan tâm đến con! Con làm chuyện xấu cũng đừng gọi điện thoại về cho mẹ, có gọi mẹ cũng nói không quen biết!” Cung Ngũ chớp chớp mắt: “Con biết rồi.”
Cô đeo ba lô, một tay kéo vali, tay còn lại thì xách túi đồ ăn vặt, tất cả đều do bản thân cô tự chuẩn bị, trên người còn quấn kín mít như gấu trúc vì sợ chết rét.
Ăn sáng xong bọn họ liền đi đến sân bay, Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo cùng lên xe, Cung Ngũ ngồi vào xe, suy nghĩ một lúc rồi hỏi Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, nếu lúc ở Gaddles con yêu đương thì sao?”
Nhạc Mỹ Giảo chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: “Con cũng biết yêu sao?”
“Yêu thì ai mà chẳng biết? Con thông minh như vậy, sao có thể không biết chứ? Hừ!”
Nhạc Mỹ Giảo bật cười, “Yên tâm đi, con không yêu được đâu, cũng sẽ chẳng có ai yêu con.”
Cung Ngũ thật sự tức chết, “Mẹ, mẹ nói vậy là xem thường con quá rồi!”
Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Mẹ đã thông qua cậu Phí dò la hết rồi. Trong ngôi trường đó đa phần học sinh đều là những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, còn có một phần là người da đen, nếu con dám yêu đương với người nước ngoài thì con đừng về trở về gặp mẹ nữa. Mẹ sẽ xem như không có cô con gái này.”
Cung Ngũ: “...”
“Đừng có tỏ vẻ như oan ức lắm. Con định yêu đương thật đấy à? Con cảm thấy mẹ tốn tiền cho con ra nước ngoài du học là để cho con yêu đương sao?”
“Con chỉ hỏi thôi mà, chỉ là lấy ví dụ thôi mà, mẹ nhìn con căng thẳng như vậy làm gì chứ?”
Nhạc Mỹ Giảo lườm cô, “Lấy ví dụ? Lấy ví dụ cũng không được. Sao con không lấy ví dụ về chuyện học tập? Suốt ngày tâm tư của con nghĩ đi đâu vậy?”
Lại cho mẹ cô cơ hội giáo huấn cô một trận, Cung Ngũ quyết định sau này sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Xe đến sân bay thì dừng lại, Bộ Sinh bước xuống mở cửa xe, “Mỹ Giảo, đến rồi.”