Công Tước

Chương 482: Tấm lòng của bậc làm cha mẹ trên đời này.3



Cung Ngũ xuống xe từ bên còn lại, tài xế giúp cô lấy hành lý xuống. Cô ngoan ngoãn xách đồ, lại cảm thấy chạnh lòng, liếc nhìn Nhạc Mỹ Giảo một cái rồi kéo vali, đứng sang một bên.

Nhạc Mỹ Giảo cùng cô vào bên trong sân bay. Cung Ngũ vừa1bước vào chẳng bao lâu thì nhìn thấy Cung Ngôn Đình đang đợi bên trong: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Anh Tư? Anh đến thật sao? Vẫn là anh Tư là tốt nhất!”

Không chỉ một mình Cung Ngôn Đình đến mà cả Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng đến, Lam Anh8và An Hổ Phách tuy không đến nhưng cũng đã gọi điện thoại để tiễn cô.

Tâm trạng buồn bực của Cung Ngũ đã nhanh chóng vui trở lại, “Đột nhiên tớ cảm thấy chẳng còn buồn bực chút nào nữa.”

La Tiểu Cảnh khiêu khích: “Cậu buồn bực gì chứ? Biết bao nhiêu2người muốn ra nước ngoài du học còn không được. Nếu không phải không có tiền thì là không có quan hệ, cậu cái gì cũng có cả, còn làm nũng.”

Đoàn Tiêu cũng gật đầu: “Đúng vậy.”

Cung Ngũ siết chặt nắm đấm: “Các cậu muốn ăn đòn phải không?”

Thấy bọn họ, Nhạc4Mỹ Giảo cũng không đến làm phiền, cũng sắp lên máy bay rồi, cứ để chúng nói thêm vài câu, sau này còn chưa biết khi nào mới có thể gặp lại. Bộ Sinh vẫn luôn đứng bên cạnh bà, trên mặt luôn nở nụ cười.

Ở bên đó nói chuyện với các bạn xong, Cung Ngũ lại lén rủ rỉ với Cung Ngôn Đình: “Anh Tư, sau khi em đi Gaddles, anh phải thường xuyên gửi tin nhắn cho em, kể cho em nghe tình hình của họ nhé.”

Cô nói thế có mục đích rất rõ ràng, như vậy Cung Ngôn Đình không thể không thường xuyên về thăm Nhạc Mỹ Giảo, bằng không anh ta sẽ không có cách nào nói cho Cung Ngũ biết tình trạng gần đây của bà.

Cung Ngôn Đình gật đầu: “Ừ, anh nhớ rồi, yên tâm đi, anh sẽ chú ý.”

Cung Ngũ trò chuyện xong hết với tất cả mọi người, tầm mắt lại nhìn qua phía Nhạc Mỹ Giảo, cô từ từ tiến về phía bà, khẽ nói: “Mẹ.”

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô, “Chuyện gì nói đi, đừng làm như bản thân chỉ mới ba tuổi vậy.”

Cung Ngũ: “…”

Mẹ có thể nói chuyện tình cảm một chút không? Chẳng phải cô chỉ muốn nói có chút không nỡ xa mẹ cô sao? Làm gì hung dữ vậy chứ?

Cung Ngũ tức giận xách theo túi bim bim, nói: “Mẹ, con đi đây! Bộ Sinh, bye bye!”

Nói xong, cô thật sự tức giận bỏ đi, cũng chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn.

Cung Ngôn Đình muốn giúp cô ký gửi hành lý, kết quả Cung Ngũ lại không muốn cho ai động vào, chuyện gì cũng muốn đích thân mình ra tay, vì muốn cho mẹ cô thấy rốt cuộc cô đã bao nhiêu tuổi.

Khó khăn lắm mới làm xong thủ tục ký gửi, cô lấy đồ của mình ra, lại chạy sang cổng kiểm tra an ninh xếp hàng, vẫy tay với họ: “Mọi người về đi, con đi đây!”

Quay đầu lại, nước mắt cô chầm chậm lăn xuống nhưng cô vẫn cố gắng để bóng lưng của mình nhìn có vẻ rất bình tĩnh.

Trên đường về, biểu cảm của Nhạc Mỹ Giảo cứ ngẩn ngơ. Bà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy trống rỗng, cứ như có vật gì đó quan trọng vừa bị mất vậy.

Bộ Sinh nắm lấy tay bà: “Mỹ Giảo, đừng nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Ngũ sẽ đến nơi bình an thôi.”

Nhạc Mỹ Giảo quay sang nhìn anh ta, mãi một lúc sau bà hỏi: “Có phải tôi không nên đưa Tiểu Ngũ đến Gaddles không? Trước đây con bé chưa từng sống xa tôi trong một khoảng thời gian dài, có khi nào con bé không thể thích ứng không? Ngồi máy bay có cảm thấy sợ không? Tôi thấy vừa rồi dường như Tiểu Ngũ rất buồn…”

Bộ Sinh mỉm cười: “Không đâu. Đợi sau khi máy bay hạ cánh, Tiểu Ngũ sẽ vui vẻ gọi điện cho em. Sau này Tiểu Ngũ cũng sẽ càng bay càng xa, càng bay càng cao, chúng ta phải thích ứng với bất kỳ biến hóa nào của con bé.”

Nhạc Mỹ Giảo cúi đầu, mãi một lúc sau mới nói: “Ừ.”

Xe về đến trước cổng lớn của khu biệt thự, một bảo vệ bước đến gõ cửa xe: “Ngài Bộ, cô Nhạc, bên này có một vị tiên sinh họ Nhạc, nói là muốn gặp hai vị…”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn xuyên qua cửa xe, thấy Nhạc Dương đang đứng trước cổng, nét mặt rất lo lắng. Nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống, Nhạc Dương vội bước đến: “Mỹ Giảo!”

Nhạc Mỹ Giảo từ từ di chuyển tầm mắt, Bộ Sinh liếc nhìn bà, xua tay nói với bảo vệ: “Xin lỗi, không quen, không cần gặp mặt.”

Tài xế khởi động xe, cổng điện tử được mở ra, tài xế trực tiếp lái xe thẳng vào trong.

Qua kính chiếu hậu, Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy Nhạc Dương bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ đuổi theo xe của họ: “Mỹ Giảo! Mỹ Giảo! Em đi gặp ba đi…”

Nhạc Mỹ Giảo thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn xuống bàn tay của Bộ Sinh, anh ta đang nắm bàn tay bà nhẹ nhàng vỗ về, Nhạc Mỹ Giảo lên tiếng: “Cậu giúp tôi một việc đi.”

“Em nói đi.”

“Cậu tìm người giúp tôi hỏi thử xem nhà họ Nhạc đã xảy ra chuyện gì, sao bỗng nhiên họ lại có lương tâm chủ động đến tìm tôi? Có phải Nhạc Trọng Xuân sắp chết rồi không?”

Bộ Sinh trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: “Nếu phải thì sao?”

Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười, nói: “Nếu đúng là thế thì tôi sẽ đặc biệt về đó xem thử, hỏi xem suy nghĩ của người sắp chết thế nào, sẵn tiện hỏi xem sau khi ông ta nằm xuống lòng đất, ông ta dùng mặt mũi gì để gặp ba tôi, xem thử những người chiếm đoạt gia sản của ba tôi rốt cuộc đang sống như thế nào?”

Bộ Sinh hơi nhíu mày: “Nếu không phải thì sao? Tất cả chỉ vì muốn gạt em trở về đó?”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh ta, nói: “Vậy tôi cần cậu làm gì?”

Bộ Sinh ngây ra một lúc, cuối cùng trên mặt mới nở nụ cười: “Là tôi hồ đồ, không nên hỏi mấy vấn đề IQ thấp như vậy. Được rồi, đổi đề tài khác đi, đừng giận nữa, chúng ta chuyển sang nói chuyện của Tiểu Ngũ đi.”

“Tiểu Ngũ có chuyện gì chứ?” Nhạc Mỹ Giảo có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh ta.

Bộ Sinh mỉm cười: “Về chuyện yêu đương của Tiểu Ngũ, em có cảm thấy em quản lý Tiểu Ngũ có phần… như vậy sẽ làm Tiểu Ngũ phản nghịch không?”

Nhạc Mỹ Giảo sững sờ, “Ai nói chứ? Sao tôi lại không biết? Tiểu Ngũ rất tốt mà.”

Bộ Sinh vẫn mỉm cười: “Tiểu Ngũ đã đến tuổi yêu đương rồi, đây là một phần trong tình cảm con người, người ngoài không có cách nào cưỡng chế can thiệp. Em quản càng chặt, sâu trong ý thức của con bé cũng sẽ càng phản nghịch. Đương nhiên Tiểu Ngũ là một cô bé ngoan, thế nên ở trước mặt em con bé luôn rất ngoan ngoãn nhưng ở những nơi em không quản lý được thì sao? Liệu con bé có giống như ngựa đứt dây cương?”

Nhạc Mỹ Giảo há hốc mồm: “Tiểu Ngũ sẽ không đâu…”

Bộ Sinh nhíu mày, “Mỹ Giảo, em thử nhìn xem xung quanh chúng ta có bao nhiêu cô bé mười bảy, mười tám tuổi vẫn hoàn toàn nghe lời mẹ của mình chứ? Nếu thật sự có đi nữa, em không cảm thấy những cô bé đó quá ngoan hiền rồi sao? Em cảm thấy Tiểu Ngũ là một cô bé ngoan hiền sao?”

Nhạc Mỹ Giảo: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.