Chắc chắn Cung Ngũ không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn, nếu cô ngoan ngoãn thì những đứa trẻ ngoan trên đời này còn không bị đám trẻ đầu gấu bắt nạt thảm ư?
“Nhìn này, ngay cả em cũng không thấy Tiểu Ngũ là đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời thì dựa vào đâu em lại khẳng định chắc chắn là ở bên ngoài chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ tuân theo những lời em nói chứ?”
Bà1hơi do dự một lát, hỏi: “Ý cậu là Tiểu Ngũ sẽ lén lút yêu đương ở bên ngoài sau lưng tôi, không cho tôi biết sao?”
Bộ Sinh cười: “Nếu như Tiểu Ngũ không nói, người khác cũng không nói thì làm sao em biết được chứ? Em càng nhấn mạnh thì Tiểu Ngũ càng có khả năng sẽ lén lút làm ngược lại chuyện mà em cho là đúng ở sau lưng em.”
Nhạc Mỹ Giảo mím8môi, một lúc sau bà mới gật đầu: “Tôi biết rồi. Tính tình Tiểu Ngũ thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, nhưng tôi vẫn không nhịn được dặn đi dặn lại nó, tôi luôn mong nó sẽ nghe theo những lời tôi dặn dò.”
Trầm mặc một lúc, bà lại nói tiếp, “Đương nhiên cậu nói cũng đúng, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa làm được, cho dù biết rõ là mỗi câu tôi nói Tiểu2Ngũ đều nghe tai nọ ra tai kia nhưng tôi vẫn không chịu được cứ phải nói.”
Bộ Sinh cười: “Tôi chỉ sợ có một ngày nào đó Tiểu Ngũ thực sự gặp được người mình thích, nhưng vì nhớ kỹ lời em nói, vì vậy mà ngay cả một ký ức thời thanh xuân cũng không có thì đáng tiếc biết bao?”
“Ký ức thời thanh xuân? Có vẻ như cậu có không ít ký ức thời thanh4xuân nhỉ, hay là kể ra đây cho tôi nghe xem nào.”
Bộ Sinh cười: “Ký ức thanh xuân đẹp đẽ nhất của tôi chính là gặp được em.”
Câu nói này êm tai dễ nghe như thế nhưng Nhạc Mỹ Giảo chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, không thèm nói thêm gì nữa.
Tại cổng lớn biệt thự, Nhạc Dương chầm chậm lùi lại phía sau một bước, bảo vệ gác cửa nhìn ông ta với vẻ mặt khó xử: “Xin lỗi ông. Bọn họ nói không quen ông, chúng tôi không thể cho ông vào trong được, nếu không chúng tôi sẽ mất việc.”
Nhạc Dương rũ đầu xuống, thở dài xoay người rồi chầm chậm đi về phía bục đứng, còn chưa đi được hai bước, ông ta lại quay đầu lại nhìn rồi lại một lần nữa thở dài.
Nhạc Mỹ Giảo rót một cốc nước, khi uống được một nửa bà đặt cốc nước xuống, có vẻ suy tư nói: “Sau này Nhạc Dương vẫn sẽ đến đây. Người nhà họ chính là như vậy.”
Bộ Sinh hơi ngây người, “Yên tâm, tôi sẽ không để cho họ lại gần đây nữa đâu.”
Nhạc Mỹ Giảo hơi nhếch khóe miệng lên, “Người nhà họ sinh ra đã định sẵn đều là giáo viên, cảm thấy người khác đều là học sinh của họ, học sinh thì phải nghe lời giáo viên. Nếu như không nghe thì không phải là học sinh ngoan, người không nghe lời họ đều không phải là người tốt.”
Bộ Sinh nhíu mày: “Vậy sao? Vậy chỉ sợ là thế giới này sẽ khiến họ phải thất vọng rồi.”
Máy bay bay lượn trên bầu trời, Cung Ngũ nằm trên chiếc ghế trải thẳng, đeo bịt mắt, ngủ không biết trời đất gì. Đến khi cô mở mắt ra, cô tiếp viên hàng không dịu dàng đang nhắc nhở máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Cô ngồi ngây ra đó, người ngồi bên cạnh nói gì cô cũng không nghe thấy.
Khi vừa lên máy bay, người ngồi cạnh thấy cô chỉ có một mình nên quay sang định làm quen, lúc đó Cung Ngũ còn đáp lại đôi câu. Còn lúc này vừa ngủ dậy, đầu óc mơ mơ màng màng, người bên cạnh có cố bắt chuyện thế nào cô cũng mặc kệ.
Cuối cùng sau khi máy bay dừng lại vững vàng, khách ngồi trong khoang hạng nhất xuống máy bay trước, Cung Ngũ vội vàng xách túi xách và túi đồ ăn vặt của cô lên, đợi mở cửa khoang.
Người ngồi cạnh cô là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, khá bạo gan khi tiếp xúc với con gái, liên tục cười dịu dàng với Cung Ngũ. Nói mãi cũng không thấy cô đáp lại, anh ta cười nói: “Cô gái à? Cô không nóng à? Bên ngoài nhiệt độ cao lắm, cô mặc thế này nóng lắm đấy.”
Cung Ngũ gãi đầu, vội vàng cởi áo len ra nhưng vẫn thấy nóng, cô lại không thể cởi quần áo bên trong trước mặt người khác được, chỉ có thể ôm áo len đi theo người phía trước.
Khi đi qua đường, người ngồi bên cạnh trên máy bay khi nãy còn muốn giúp cô xách đồ. Cung Ngũ cảm thấy người này nhiệt tình quá đáng, đặc biệt là khi ở một nơi xa lạ, cô càng thấy bất thường hơn nên cô tự xách đồ của mình.
Bên ngoài nóng hơn rất nhiều, cô không còn cách nào khác, đành phải tìm nhà vệ sinh, chạy vào thay bộ quần áo dày cộp đang mặc trên người ra.
Khắp nơi đều là những gương mặt người nước ngoài, rất ít những gương mặt người phương Đông như cô.
Khi cầm thẻ đi lấy hành lý, cô lại gặp người ngồi cạnh trên máy bay khi nãy.
“Cô gái à, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Người đàn ông nhiệt tình chào hỏi, “Cô có nhiều hành lý không? Của tôi ít lắm, có thể cầm giúp cô.”
Cung Ngũ trả lời, “Không nhiều lắm, tôi tự lấy được, cảm ơn chú.”
Cung Ngũ đáp lại, người đàn ông kia càng nhiệt tình hơn, “Cô gái, cô đi du lịch một mình à? Bạo gan đấy nhỉ? Tôi đến đây công tác, ba tháng nữa mới về…”
Một mình anh ta lải nhải nói suốt khiến Cung Ngũ cảm thấy hơi phiền phức. Bây giờ nghĩ lại anh Tiểu Bảo đúng là tốt nhất, tuy không hay nói nhưng những lúc anh Tiểu Bảo nói đều là những lúc nên nói!
Vừa nghĩ đến Công tước đại nhân, Cung Ngũ bỗng thấy kích động. Ôi, suýt nữa thì cô quên mất, cô sắp được gặp anh Tiểu Bảo rồi!
Cô vội vàng vòng lên tìm hành lý của mình rồi hào hứng kéo vali đi. Người đàn ông khi nãy đuổi theo sau: “Ê này cô gái, cô chỉ có một hành lý thôi à? Đi chơi nhẹ nhàng thế sao…”
Cung Ngũ không thèm để ý đến anh ta, xếp hàng đợi ra khỏi cửa. Cô vừa đi đến cổng đã nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng đằng sau cánh cửa kính trong suốt, toàn thân toát lên khí chất khiến người ta nhìn vào đã thấy vui vẻ.
Cung Ngũ thét lên, ném chiếc vali và túi xách trên tay và cả chiếc áo len cô đang ôm trong lòng sang một bên, vui sướng chạy về phía anh, “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân cười tươi, anh đi về phía trước hai bước, dang tay ra đón cô. Cung Ngũ nhào vào trong lòng anh, nhảy lên người anh, hét lớn: “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân ôm chặt lấy cô, hai cánh tay dài chắc chắn đặt trên lưng cô, nói: “Cuối cùng anh cũng đợi được Tiểu Ngũ rồi!”
Người đàn ông kia đang ngây người nhìn họ, Công tước đại nhân cười chào hỏi, “Chào anh, anh là bạn của Tiểu Ngũ à?”
Cung Ngũ quay đầu lại, nói: “Em gặp chú này trên máy bay.”
Người đàn ông nọ vội vàng lắc đầu: “À, tôi chỉ ngồi cạnh cô ấy thôi, vừa khéo cùng đi ra, à ừ… tạm biệt nhé cô gái!” Nói rồi, anh ta vội vàng lúng túng rời đi.
Cung Ngũ tiếp tục ôm cổ Công tước đại nhân, rồi lại hôn mấy cái lên môi anh, “Anh Tiểu Bảo, em nhớ anh quá!”
Công tước đại nhân cười, “Anh cũng vậy, anh rất nhớ Tiểu Ngũ.”
Đôi nam thanh nữ tú thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, Công tước đại nhân khẽ vỗ lên lưng cô, “Tiểu Ngũ định cứ thế này mãi à?”
Cung Ngũ vội nhảy xuống, chạy ra nhặt chỗ hành lý vừa ném dưới đất khi nãy. Công tước đại nhân đi đến xách đồ giúp cô, cười nói: “Không ai nói với Tiểu Ngũ là thời tiết của Gaddles rất ấm áp à?”
“Anh Tiểu Bảo cũng có nói cho em biết đâu!”
Công tước đại nhân dắt tay cô, “Lần trước Tiểu Ngũ có đến đây nên anh tưởng là Tiểu Ngũ biết rồi.”