Công Tước

Chương 488: Kẻ ham tiền.3



Cung Ngũ giơ tay ôm lấy eo anh, nhón chân kề sát vào tai anh, nói nhỏ: “Anh Tiểu Bảo, anh có muốn lăn giường với em không?”

Cánh tay Công tước đại nhân vòng qua người cô khựng lại, anh hơi nhíu mày, đôi môi mím chặt, nhìn cô không cử động.

Cung Ngũ chu môi, ngước quai hàm, lại hỏi: “Anh Tiểu Bảo có muốn không? Chúng ta lén không để mẹ em biết!”

“Anh Tiểu Bảo, anh không muốn vậy em1sẽ không quan tâm anh nữa!”

Công tước đại nhân bế cả người cô lên, nhấc chân đi về phía bàn làm việc, Cung Ngũ hưng phấn: “Anh Tiểu Bảo, anh muốn làm trên bàn làm việc à?”

Công tước đại nhân hôn cô, môi và lưỡi quanh quẩn trên mặt và hõm cổ cô. Anh đặt cô lên bàn, tay lần xuống dưới bàn làm việc mở ra một cơ quan, bên cạnh tủ sách dần dần hiện ra một khe hở,8một hồi sau thì một cánh cửa xuất hiện ở trước mặt họ. Công tước đại nhân ôm cô lên xoay người đi vào, tủ sách lại từ từ khép lại.

Sau lưng tủ sách có một động tiên, xuyên qua một con đường chật hẹp là đến một phòng ngủ rộng lớn, Cung Ngũ bị đặt lên giường.

“Anh Tiểu Bảo, lúc nãy anh trốn ở đây sao?”

Công tước đại nhân không nói gì, sau khi đặt cô xuống, giơ tay mở2khuy áo. Cung Ngũ cắn đầu ngón tay, nhìn chằm chằm lên người anh, trong đầu bất giác nghĩ đến lời của Yến Đại Bảo nói, cơ bụng chính là tiêu chuẩn của soái ca.

Cởi xong quần áo của mình, Công tước đại nhân lại cởi khuy áo của cô, Cung Ngũ giơ tay giơ chân, động tác nhanh chóng phối hợp với anh.

“Anh Tiểu Bảo, anh để em sờ được không?” Cô giơ ngón tay chọc chọc vào người anh,4“Anh Tiểu Bảo, có phải anh muốn ngày ngày khỏe mạnh nên ngày nào cũng tập luyện không?”

Công tước đại nhân chụp lấy tay cô, để lên môi mình hôn một cái.

“Đây là Tiểu Ngũ yêu cầu anh, anh sẽ đặc biệt phối hợp, không được lơ đãng, có biết không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng.”

Khi chưa bắt đầu, Cung Ngũ còn hào hứng nhưng khi làm xong thì cô rên rỉ kêu la, “Anh Tiểu Bảo, em mệt rồi…em muốn nghỉ một lát… anh Tiểu Bảo được rồi…”

“Anh Tiểu Bảo…”

Động tác của Công tước đại nhân chẳng hề nhẹ nhàng lại, đè chặt cơ thể cô xuống, vừa không ngừng động tác vừa dỗ dành: “… Được rồi, sắp xong rồi, Tiểu Ngũ ngoan, sẽ xong nhanh thôi…”

“Anh Tiểu Bảo nói không giữ lời…”

Sáng ngày hôm sau, Cung Ngũ sững sờ nhìn trần nhà, người nằm bên cạnh dường như đã thức được một lúc, đang hôn từng ngón tay của cô.

“Anh Tiểu Bảo…”

Cổ họng bị khàn, cô vội vàng tằng hắng, đột nhiên như nhớ lại chuyện gì đó, nói: “Anh Tiểu Bảo, hôm qua em quên gọi điện thoại cho mẹ báo là em đến rồi.”

“Không sao, anh đã thông báo, cô Nhạc đã biết rồi.”

Cung Ngũ chớp mắt, “ồ” một tiếng, sau đó chui vào lòng anh, cô đột nhiên lại mở mắt ra, tố cáo: “Anh Tiểu Bảo!”

“Hả?” Giọng anh hiện rõ sự lười biếng, nụ cười trên mặt vừa hài lòng vừa dịu dàng, “Sao thế?”

“Anh Tiểu Bảo nói không giữ lời! Tối hôm qua! Nói không giữ lời!”

Công tước đại nhân không thuận theo câu nói của cô mà hỏi: “Tiểu Ngũ đói chưa? Muốn ăn gì? Anh cho người mang đến.”

“Em muốn uống sữa, ăn bánh bao giòn tan, còn muốn ăn… trứng chiên…”

Công tước đại nhân mỉm cười, “Ừ.”

Anh giơ tay ấn chuông ở đầu giường, bên trong phát ra tiếng: “Thưa ngài?”

Cung Ngũ mơ màng nhìn Công tước đại nhân, nghe thấy anh dùng ngôn ngữ cô nghe không hiểu để nói với những người đó, sau đó giơ tay chuông lần nữa.

Cung Ngũ nhìn chằm chằm nghiên cứu chiếc chuông, “Cái này là chuông kêu gọi sao? Giống như chuông trong nhà hàng… Anh Tiểu Bảo, chuông này có bị hổng rồi nghe thấy được động tĩnh trong này của chúng ta không?”

Công tước đại nhân: “…”

Anh ôm lấy cô, “Không đâu, qua đây.”

Được anh ôm trong lòng, Cung Ngũ mới nhớ lại lời tố cáo lúc nãy của mình, “Anh Tiểu Bảo…”

Công tước đại nhân không nói gì, bắt được ngay lấy vòng eo cô, hôn lên môi cô.

Cung Ngũ bị anh hôn như vậy, đầu óc liền mơ hồ: “Anh Tiểu Bảo…”

Còn chưa ăn sáng, Công tước đại nhân đã ăn rất thỏa mãn.

Cung Ngũ ra sức đập lên giường: “Anh Tiểu Bảo, anh làm vậy là không đúng!”

Công tước đại nhân mỉm cười hỏi: “Đồ ăn ở bên ngoài, muốn ăn trên giường hay dậy ra ngoài ăn?”

Cung Ngũ cứng rắn nói, “Anh Tiểu Bảo…”

Anh lại giả vờ không nghe thấy, anh muốn giở trò mặt dày sao? Cô lên án anh không đúng, anh lại bảo cô ăn sáng…

Công tước đại nhân nghiêng người, hôn lên môi cô một cái, nói: “Anh lấy vào cho Tiểu Ngũ ăn, có được không?”

Cung Ngũ chặc lưỡi: “Cũng được.”

Cung Ngũ ăn xong rồi đi tắm, vừa chạy ra thì nhìn thấy Yến Đại Bảo đang khoanh tay trừng mắt nổi giận, nhìn thấy Cung Ngũ đi qua thì cô ấy còn hừ một tiếng.

Cung Ngũ hỏi: “Yến Đại Bảo, cậu làm gì thế?”

“Tiểu Ngũ, sáng sớm cậu làm gì mà không gọi tớ? Tớ đến phòng cậu gõ cửa cậu không mở cửa, sau đó tớ mới biết cậu không có trong phòng. Cậu đi đâu thế? Sao cậu có thể không gọi tớ? Chúng ta có còn là bạn tốt hay không?”

Cung Ngũ liếc nhìn cô ấy, thở dài thườn thượt, “Yến Đại Bảo, cậu không biết tớ đã vất vả thế nào đâu.”

Yến Đại Bảo hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”

Cung Ngũ do dự một hồi, nói: “Tớ nói cậu biết, tớ suýt chút nữa chết trên giường…”

Rất may cô chưa kịp nói hết câu thì Công tước đại nhân đã đi ra: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ ngẩng đầu, “Anh Tiểu Bảo, làm gì thế?”

Gân xanh trên trán Công tước đại nhân nổi lên cuồn cuộn, anh mỉm cười: “Anh dẫn Tiểu Ngũ và Đại Bảo ra ngoài, muốn đi đâu?”

Yến Đại Bảo vẫn đang nghi ngờ Tiểu Ngũ bị làm sao, Công tước đại nhân vừa nói thế, sự chú ý của cô liền di chuyển. Cung Ngũ cũng muốn ra ngoài với Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo đợi tớ, chúng ta cùng đi!”

Công tước đại nhân nhìn theo bóng dáng của cô, thở dài, cảm thấy… thật mệt lòng. Sau đó, anh chậm rãi nhấc chân đi theo hai người họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.