Rời khỏi cung điện ngồi lên xe, Cung Ngũ vẫn còn có chút mơ hồ, Công tước đại nhân nhìn cô: “Tiểu Ngũ rất giỏi.”
Cung Ngũ nhìn anh, cô hiểu rất rõ bàn thân không giỏi chút nào, anh mới thật sự rất giỏi. Cô ngồi nghiêm chỉnh, tròng mắt liên tục liếc nhìn lên người anh. Công tước đại nhân nhìn cô, mỉm cười: “Sao thế?”
Cung Ngũ lắc đầu, nói: “Không có gì, em cảm thấy anh Tiểu Bảo mới là giỏi nhất.”
Đây là câu thật lòng nhất trong những lời cô khen1anh từ trước đến giờ.
Nhưng Công tước đại nhân lại nghĩ rằng đây cũng chỉ là lời khen qua loa như trước đây thôi, anh bất đắc dĩ mỉm cười: “Thật không? Tiểu Ngũ nghĩ như vậy, anh rất vui.”
“Anh Tiểu Bảo” Cung Ngũ mở miệng: “Tiếng Gaddles phải học bao lâu?”
“Nghe nhiều rồi tự nhiên sẽ hiểu.” Anh nhìn cô, dường như nghĩ ra được gì đó, lại hôn cô một cái rồi nói: “Đừng so sánh với anh, thật ra anh có thiên phú ngôn ngữ hơn người bình thường một chút,8mẹ anh nói điểm này anh khá giống bà ấy.”
Cung Ngũ thở dài thườn thượt, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: “Thì ra là vậy!”
Nhưng thứ gọi là thiên phú đó đúng là không phải ai cũng có. Cung Ngũ bắt đầu vắt óc suy nghĩ ưu điểm của mình, muốn tìm ra một vài thứ để an ủi bản thân, kết quả cô lại chẳng nghĩ ra được gì. Cái đó… thích thu thập tiền có phải là ưu điểm không?
Cảm xúc của cô lập tức bị rơi2xuống điểm đóng băng, cô đến Gaddles có thể học tốt không?
“Tiểu Ngũ, lát nữa chúng ta đến trường làm quen một chút, ngày mai đi học có được không?”
Cung Ngũ nhìn sang anh, trong mắt hiện ra sự mờ mịt rất dễ nhận ra. Công tước đại nhân ngẩn ra, sau đó mỉm cười với cô: “Tiểu Ngũ sao thế? Em đang nghĩ chuyện gì?”
Cung Ngũ chỉ nhíu mày nhìn anh, sao đó lắc đầu: “Chẳng có gì, lúc nãy chỉ thất thần chút thôi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Ngũ là một4trong những sinh viên quý tộc nhất trong trường học hoàng gia của Gaddles.”
Cung Ngũ gật đầu: “Dạ, cảm ơn anh Tiểu Bảo.”
“Không cần cảm ơn anh, anh chỉ cần Tiểu Ngũ mỗi ngày đều vui vẻ đến lớp, không cần nghĩ nhiều, chuyện phức tạp cứ giao cho đàn ông là được.”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Công tước đại nhân dẫn cô đến trường. Dinh văn học hoàng gia mà Cung Ngũ theo học nằm ngay sát cung điện. Khi vừa bước vào đã cảm nhận ngay được phong cách học thuật sâu sắc, sinh viên ra vào đều mặc đồng phục của trường.
Công tước đại nhân đến như mang theo một cơn lốc, càng có nhiều nữ sinh chạy vội vàng đến hành lễ anh. Bọn họ cũng nở nụ cười vui vẻ lại thẹn thùng, khiến người ta dễ dàng nghĩ đến bốn chữ “thiếu nữ hoài xuân”.
Cung Ngũ mím môi, dù trong lòng cô vẫn đang nghĩ mình không xứng với Công tước đại nhân nhưng cô cũng không vui khi người khác dụ dỗ anh ở trước mặt cô!
Lồng ngực Cung Ngũ phập phồng nhưng cô vẫn cật lực đè nén cơn tức giận. Công tước đại nhân chỉ mỉm cười ứng phó với mọi người xung quanh, đến khi có một người phụ nữ tóc bạch kim vội vàng chạy qua, “Ngài Công tước, thật sự xin lỗi, tôi không biết hôm nay ngày đến, rất xin lỗi vì đã không ra đón ngài từ sớm…”
Công tước đại nhân điềm đạm mỉm cười, nói: “Hiệu trưởng Page, chào bà, đây là cô gái mà tôi tiến cử vào học. Tiểu Ngũ.”
Hiệu trưởng Page mỉm cười dang hai tay với Cung Ngũ, ôm lấy cô một cái, “Chào mừng Ngũ tiểu thư, ngài Công tước đã có nói về cô với tôi. Hôm nay được gặp cô thật sự rất hân hạnh, chào mừng cô đến trường quý tộc hoàng gia Gaddles. Tôi đảm bảo trong thời gian ngắn cô sẽ thích nơi này.”
Cung Ngũ mỉm cười: “Cảm ơn, tôi sẽ nỗ lực thích ứng với môi trường ở đây, hi vọng sẽ không mang đến quá nhiều phiền phức cho bà.”
Hiệu trưởng Page dẫn theo Công tước đại nhân và Cung Ngũ tham quan trường học, sau cùng dẫn Cung Ngũ đến phòng học mới của cô để làm quen với bạn học. Trong mắt của một đám người nước ngoài, cô gái có gương mặt như Cung Ngũ giống như người ngoài hành tinh, ánh mắt của bọn họ nhìn qua đều đầy vẻ hiếu kỳ, suy đoán thân phận và xuất thân của cô.
Khi hiệu trưởng Page giới thiệu cô gái được Công tước đại nhân đưa đến, phòng học lập tức nổ tung. Có người hiểu ra nhưng cũng có người nghi ngờ, cô gái có dòng máu người phương Đông mà ngài Công tước Edward dẫn đến, nếu nói như vậy, cô gái này nên có huyết thống quý tộc mới đúng.
Vài bạn nam trong lớp cho rằng đây có lẽ là em gái của ngài Công tước, nếu có thể có mối quan hệ thông gia với anh thì địa vị gia tộc ở Gaddles sẽ xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
Quý tộc có tư cách vào học trường quý tộc nhưng không có nghĩa là mỗi gia tộc đều có đãi ngộ quý tộc. Làm quý tộc suy vong chi bằng sống vui vẻ như người dân bình thường, nhưng truyền thống quý tộc không thể bỏ, dù sống ngày càng vất vả nhưng ra ngoài vẫn phải ăn mặc chỉnh tề mỉm cười nhã nhặn. Nỗi khổ tự mình gánh chịu còn nụ cười thì thể hiện ra ngoài, theo như lời người phương Đông nói chính là kiểu chết cũng không thể để bản thân nhục nhã.
Gaddles cũng không ngoại lệ, trong trường học quý tộc hoàng gia này có rất ít con cái nhà dân thường, còn lại đều là một số quý tộc khác họ hoặc hoàng thân quốc thích. Ở đây có sự chênh lệch giữa quý tộc hưng thịnh và quý tộc suy vong, người có tiền sẽ được bảo vệ, con cái của quý tộc suy vong sẽ bị người ta xem thường.
Đôi mắt xinh xắn của Cung Ngũ lướt qua một lượt, bình tĩnh hành lễ, hiệu trưởng Page đưa cho cô hai bộ đồng phục của trường, ngày mai lúc đến lớp cô sẽ mặc.
Trên đường trở về, Cung Ngũ hỏi Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, ở Gaddles có phải anh rất được hoan nghênh không?”
Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Được hoan nghênh không phải là anh, mà là chức vị Công tước. Đổi lại là người khác, chỉ cần có tước vị Công tước thì sẽ được hoan nghênh như vậy.”
Cung Ngũ buồn bã nhìn trời: “Anh Tiểu Bảo, có nghĩa là có rất nhiều cô gái thích anh có phải không? Đều là tình địch của em? Lỡ có người muốn tranh với em, em cảm thấy mình chẳng có chút phần thắng nào cả!”
“Tiểu Ngũ yên tâm đi. Tiểu Ngũ có sự ủng hộ của quốc vương, đây là sự đãi ngộ mà người khác không có, Tiểu Ngũ có gì phải lo lắng?”
“Tại sao quốc vương lại ủng hộ em?”
“Vì gia tộc Edward chiếm hết một nửa tài sản ở Gaddles, mà anh là chuyên gia lĩnh vực chế tạo súng nên sẽ khiến cho quốc vương cảm thấy áp lực và nguy hiểm. Nếu anh lấy một cô gái của gia đình quý tộc hưng thịnh khác, điều này sẽ khiến cho sự uy hiếp của gia tộc Edward đối với quốc vương càng lớn. Vì thế khi quốc vương nghe nói Tiểu Ngũ là vị hôn thê của anh thì rất vui vẻ, vì gương mặt phương Đông của Tiểu Ngũ khiến ngài ấy biết được anh không có ý định cưới con gái của gia đình quý tộc khác ở Gaddles, như vậy áp lực của ngài ấy sẽ giảm đi rất nhiều.”
“Anh Tiểu Bảo, ý anh là, hiện giờ em ở Gaddles thật ra có chút địa vị à, đúng không?”
Công tước đại nhân nhíu mày, giơ tay ôm lấy vai cô, hôn lên trán cô, “Đúng, có chút địa vị nên quốc vương rất hòa nhã với em. Gaddles là quốc gia công nghiệp quốc phòng, 80% nguồn kinh tế ở đây chủ yếu đến từ việc xuất khẩu súng, công nghiệp du lịch chỉ chiếm 20%. Trong lịch sử, gia tộc Edward có cống hiến rất lớn cho cung điện, trước khi ba anh mất đã cống hiến rất nhiều tài sản, chỉ để lại một phần rất nhỏ để duy trì tước vị. Anh nghĩ rằng quốc vương cũng không ngờ sau khi ba ngài ấy mất, gia tộc Edward lại phát triển nhanh chóng như vậy, đến bây giờ ngài ấy không thể không dựa vào sự phát triển của gia tộc Edward.”
Anh nhẹ nhàng chọc ghẹo ngón tay cô, nói: “Gia tộc Edward mang đến cho cung điện vô số thu nhập. Năng lực quản lý đất nước của bệ hạ rõ ràng không bằng ba ngài ấy nên trong lòng bệ hạ dù không phục cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.”
Cung Ngũ chớp mắt: “Anh Tiểu Bảo…”
Cô thấy anh Tiểu Bảo vừa cung kính vừa trung thành với quốc vương ốm như sáo trúc kia, nhưng câu nói sau cùng của anh cho rằng thì ra trong lòng anh cũng chẳng cung kính cho lắm.
Công tước đại nhân ngước mắt nhìn cô, trong mắt càng mang ý cười: “Sao thế?”
Cung Ngũ lắc đầu rồi đột nhiên nghiêng người ngả vào người anh. Dáng vẻ thục nữ được cô nỗ lực duy trì trong cung điện lập tức biến mất.
Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, Cung Ngũ sờ lên mặt anh, chủ động cong môi lên, “Anh Tiểu Bảo hôn nữa đi!”