Công Tước

Chương 493: Tiệc hoàng gia.4



Ngày đi học chính thức đầu tiên, Cung Ngũ mặc đồng phục, đứng trước gương ngắm nhìn, rất hài lòng tạo hình của mình. Kết quả phu nhân Sandy biết được hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học, thế là bà ta soi mói tóc của cô, soi ra vô số vấn đề, còn bảo người sửa1lại từng chút từng chút. Độ cao của tất chân cũng có yêu cầu nghiêm ngặt. Tóc được chỉnh lại lần nữa, cà vạt được cố định, góc độ của cổ tay áo phải thống nhất, đến cả dây giày cũng phải thắt theo quy định.

Cung Ngũ thở dài một hơi, cảm thấy thật mệt mỏi.

Cung Ngũ thật sự8khâm phục, châm chọc khen ngợi Phu nhân Sandy một câu: “Phu nhân, bà là người tỉ mỉ nhất mà tôi từng gặp!”

Phu nhân Sandy chỉ liếc nhìn cô, vẫn ngẩng đầu thẳng lưng, dùng tư thế tiêu chuẩn đứng chỉ huy.

Cung Ngũ cảm thấy phu nhân Sandy rất hợp với mẹ cô, nhưng mẹ cô là kiểu thích2gì làm nấy không quan tâm người khác, phu nhân Sandy thật ra rất nghiêm khắc với bản thân nhưng trên thực tế hiệu quả bộc lộ ra ngoài lại không khác gì mấy. Đương nhiên điểm khác biệt là Phu nhân Sandy đối với ai cũng như vậy, còn mẹ cô thì phải nhìn xem là ai.

Phu nhân4Sandy nhìn bề ngoài là một bà lão cố chấp, rất khó hòa hợp nhưng Cung Ngũ đã thăm dò vài lần, phát hiện dùng cách cô thường đối phó với mẹ cô để tiếp chiêu của Phu nhân Sandy vẫn rất hữu dụng.

Ví dụ, tuy cô làm không tốt nhưng cô sẽ nghe lời, hơn nữa chỉ cần lúc phu nhân Sandy nhìn cô, cô sẽ phải mỉm cười với bà ta. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, lời này dường như hữu dụng trong mọi trường hợp, bất luận là trong nước hay nước ngoài.

Công tước đại nhân thật sự rất lo lắng tính cách của Cung Ngũ sẽ khiến phu nhân Sandy nổi trận lôi đình. Anh không ngờ trong thời gian một tuần đến đây sớm, Cung Ngũ đã nhìn thấu tính cách của phu nhân Sandy, sau vài lần tiếp xúc đã có thể hòa hợp với bà.

Phu nhân Sandy là một bà lão tính tình cố chấp lại cực kì soi mói, bà ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với những chuyện mà nhìn thấy trước mắt. Cung Ngũ lại dùng đủ kiểu lí do khiến cho sự soi mói của phu nhân Sandy giảm đi hết, đến cả cách nói về sự khác biệt trong kết cấu xương cốt cơ thể của người phương Đông cô cũng đem ra nói khiến cho Phu nhân Sandy đồng ý không cần để lồng tròn vào trong váy của cô.

Váy ngắn mới có thể để lộ ra đôi chân dài của cô, tại sao cô phải giấu đi ưu điểm trên cơ thể của mình?

Tầm mắt của Công tước đại nhân lướt qua chiếc váy ngắn của cô một lượt, Cung Ngũ vội vàng nói: “Anh Tiểu Bảo, đây là đồng phục ở trường, mọi người đều mặc như vậy.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, hôm nay là ngày đầu đi học, hi vọng Tiểu Ngũ mọi chuyện đều thuận lợi, có bất kỳ chuyện gì Tiểu Ngũ nhớ liên lạc với anh.”

Số điện thoại trong nước của cô đã không dùng nữa, Công tước đại nhân đăng ký cho cô sim quốc tế của Gaddles.

Khi lướt tới số điện thoại của Lý Tư Không, ánh mắt của Công tước đại nhân dừng lại, nhìn đến mức khiến Cung Ngũ sởn gay ốc, sau cùng cô kiên quyết đánh dấu chéo vào trong số của Lý Tư Không, không lưu số của anh ta!

Cung Ngũ trang điểm xinh đẹp, Công tước đại nhân đích thân kéo cửa xe ra để cô bước vào, anh khom lưng nhìn cô, nói: “Tiểu Ngũ cố lên!”

Cung Ngũ vẫy tay với anh, “Anh Tiểu Bảo, tạm biệt!”

Cô ngồi trên xe như một chiến sĩ rời khỏi, còn ngồi rất thẳng lưng.

Sau khi Cung Ngũ rời khỏi, Công tước đại nhân xoay người đi vào phòng làm việc, anh mở cửa đối diện bàn đọc sách, đi vào mật thất dưới lòng đất.

Vô số màn hình phân cảnh nhỏ đang liên tục hiện lên trên màn hình điện tử lớn, Công tước đại nhân đi đến trước một màn hình trong số đó, giơ tay chỉ vào một màn hình nhỏ bên trong, nói: “Chọn riêng ra để liên tục quan sát, có vấn đề gì thì báo cáo ngay cho tôi.”

Hình ảnh Cung Ngũ ngồi trong xe lắc lư người đá đá chân hiện ra trước tầm mắt của Công tước đại nhân, anh gõ lên bàn phím một cái, chỉnh ống kính ra xa một chút.

“Ngài Công tước!” Một người nhân viên mặc quần áo màu trắng đưa đến một bản báo cáo: “Chiêm Húc có hành động!”

Công tước đại nhân cầm lấy bản báo cáo dày, xoay người ngồi xuống bên cạnh bàn, chậm rãi lật báo cáo ra, “Trong báo cáo nói nhà họ Cung, xác nhận là nhà họ Cung ở Thanh Thành?”

“Vâng thư ngài, đã xác định. Thiết kế của Chiêm Húc là điện thoại biến hình không hề tinh tế, vì hắn ta không phá giải được bí mật bên trong cây súng của ngài thành công nên chỉ có thể làm giống vẻ bề ngoài, nhưng kết cấu bên trong và quá trình biến hình đều có lỗ hổng rõ ràng. Chỉ là thiết kế của ngài không hề công bố ra bên ngoài nên tác phẩm lần này của Chiêm Húc đạt được lượng lớn đơn đặt hàng. Để ngăn chặn người khác sao chép và phá giải bí mật của thiết kế này, hắn đã rất nhọc tâm, chuyển bán thành phẩm đến một xưởng ở Thanh Thành để tiếp tục gia công, sau đó lại xuất khẩu ra khỏi đất nước, tạo nên màn kịch hàng hóa được sản xuất ở Thanh Thành…”

Công tước đại nhân gật đầu: “Hiểu rồi. Tôi muốn có tài liệu chi tiết về việc nhà họ Cung Thanh Thành nhận ủy thác của Chiêm Húc, mau lên.”

“Vâng thưa ngài.”

Công tước đại nhân đứng dậy, trở ra phòng sách, gọi điện thoại về nước.

Trong Tuyệt Địa, Lý Nhất Địch nhận được điện thoại từ Gaddles: “Sao thế?”

“Anh, em có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ.”

“Cậu nói đi.”

“Nhà họ Cung Thanh Thành có liên quan đến một số vụ buôn lậu hàng cấm, hi vọng anh để mắt đến một chút.”

Lý Nhất Địch mỉm cười, “Biết rồi. Cậu không nói tôi cũng định chú ý đến, nghe nói hải quan luôn hiếu kỳ với hàng hóa xuất nhập khẩu của nhà họ Cung trong ba tháng gần đây, nhưng vẫn không điều tra được gì. Thật sự có vấn đề sao?”

Công tước đại nhân chậm rãi bước đi, nói: “Tác phẩm mới của Chiêm Húc.”

Lý Nhất Địch nhíu mày, “Lại ăn cắp của cậu?”

“Sau lần trước thì chưa từng ra tay, có lẽ gần đây mới khỏe lại nên toàn bộ tinh thần đều đặt vào súng biến hình.”

Lý Nhất Địch mỉm cười: “Súng biến hình? Tên cậu đặt? Không tệ, lúc nào đó làm cho tôi một cây nhé.”

“Anh nói thì em sao có thể từ chối?”

“Vậy tôi đợi tin tức.” Bàn tay của Lý Nhất Địch gõ nhẹ xuống bàn, nói: “Đúng rồi, Tư Không gần đây không yên phận, cứ làm ầm ĩ đòi về lại Gaddles, còn nói nó vừa tìm ra manh mối, muốn tố cáo với mẹ tôi. Chuyện gì thế? Có phải là vì Tiểu Ngũ, khiến cho hai đứa bất hòa không?”

Công tước đại nhân ngập ngừng rồi nói: “Anh đồng ý rồi?”

“Tôi mà đồng ý thì chẳng phải để hai người tranh nhau phụ nữ sao? Tôi nói này, cậu thích Tiểu Ngũ như vậy sao? Tôi cảm thấy tính cách của Tiểu Ngũ hơi hoạt bát, thích hợp với Tư Không hơn. Cô ấy ở bên cạnh cậu, áp lực tâm lý lớn không nói, còn bị cậu dồn ép muốn chết, giờ chỉ mới bắt đầu nên không cảm thấy, đợi thời gian dài rồi, không chừng tâm lý tương phản sẽ xuất hiện, đến lúc đó cậu thu dọn thế nào?”

Giọng Công tước đại nhân rất thoải mái: “Phiền anh lo lắng rồi, anh nên chăm Đại Bảo nhiều hơn. Lúc ở đây, nó còn rất có hứng thú với người làm vườn chuyên cắt tỉa hoa cỏ của phủ Công tước. Cúp máy đây!”

Nói xong, anh cúp máy luôn.

Lý Nhất Địch cầm điện thoại, ngẩn ngơ. Cái gì? Người làm vườn ở phủ Công tước? Chuyện lúc nào thế, sao anh lại không biết?

Anh nhìn đồng hồ rồi cầm điện thoại gọi cho Yến Đại Bảo, khi điện thoại được nhấc máy, trong mắt anh đầy ý cười, giọng điệu dịu dàng có thể nhỏ ra nước, “Đại Bảo, là anh.”

“Anh Bánh Bao! Em đi học lại rồi!”

“Ừ, anh biết, giọng của Đại Bảo rất thoải mái, xem ra thi rất tốt.”

“Em nhận được tiền học bổng, có thể mua rất nhiều thức ăn vặt, anh Bánh Bao có muốn đến đây không? Em mời anh ăn cơm!”

“Được rồi,” Lý Nhất Địch mỉm cười nói, “Vậy anh đợi Đại Bảo lấy được tiền học bổng mời anh ăn cơm. Đại Bảo ở Gaddles có vui không? Có chuyện gì vui muốn kể cho anh nghe không?”

“Không có…” Yến Đại Bảo suy nghĩ, đột nhiên nói: “À, có, Tiểu Ngũ đi Gaddles rồi, sau này phải học ở đó!”

“Vậy thì tốt quá, Tiểu Ngũ nhất định sẽ nỗ lực.”

“Đúng vậy đúng vậy! Hơn nữa cậu ấy ở bên cạnh anh em, tốt biết bao!” Sau đó, cô thở dài, “Haiz, anh Bánh Bao, hai ngày nay hình như tâm trạng ba em không tốt lắm, ông ấy cứ nhìn em chằm chằm, có phải ba đã đến thời kỳ mãn kinh rồi không?”

Lý Nhất Địch: “…”

Yến Đại Bảo lại thở dài: “Bỏ đi, ba em lúc nào cũng vậy, em không quan tâm nữa… Đúng rồi anh Bánh Bao, em quên nói với anh, lúc em ở Gaddles, em gặp một người làm vườn rất biết cắt tỉa hoa vô cùng đẹp trai. Anh ta có thể cắt tỉa ra động vật nhỏ rất đáng yêu. Em chưa gặp ai lợi hại như vậy ở Thanh Thành!”

Lý Nhất Địch mỉm cười: “Đại Bảo thích sao? Vậy anh sẽ mời một người làm vườn lợi hại cho Đại Bảo, chuyên cắt tỉa cây cỏ hai bên đường nhà Đại Bảo thành động vật nhỏ đáng yêu, có được không?”

“Cũng lợi hại như người làm vườn kia sao?”

“Đúng vậy.”

Yến Đại Bảo có chút hào hứng, “Vậy được rồi. Anh Bánh Bao em nhất định sẽ mời anh ăn món ngon.”

Lý Nhất Địch hài lòng: “Ừ!”

Ở Gaddles xa xôi, trong trường học quý tộc hoàng gia, Cung Ngũ đang ngồi ở vị trí của mình. Xung quanh toàn là những bạn học hiếu kỳ, từng người một vây quanh Cung Ngũ hỏi đông hỏi tây, thậm chí còn có người của lớp khác cũng đến quan sát.

Cung Ngũ cảm thấy bản thân đã trở thành động vật quý hiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.