Công Tước

Chương 495: Có liên quan đến cậu đúng không?.2



Sau khi buổi học kết thúc, Cung Ngũ dành thời gian gọi điện cho mẹ.

“Mẹ, là con đây.”

Nhạc Mỹ Giảo ngây người: “Tiểu Ngũ?”

Tuy Cung Ngũ không gọi điện thoại cho bà nhưng mọi tình hình của Cung Ngũ ở Gaddles bà đều biết hết. Bởi vì Công tước đại nhân thực sự là một người giám hộ có trách nhiệm cho nên Nhạc Mỹ Giảo1mới rất yên tâm.

Lúc này Cung Ngũ gọi điện cho bà, bà cũng không lo lắng lắm, chỉ nói: “Còn nhớ gọi điện về cho mẹ cơ à? Con đúng là đứa vô tâm mà!”

Cung Ngũ buồn bã: “Con rất thảm…”

Nhạc Mỹ Giảo cười khẩy: “Vậy sao? Rất thảm? Thảm đến mức nào? Ăn ngon mặc đẹp, con tưởng mẹ không biết à? Cậu Phí đã8nói hết với mẹ rồi, con ngoan ngoãn học hành cho mẹ, đừng có mà bày trò gì đấy!”

Cung Ngũ thở dài, “Vâng. Con biết rồi. Con sẽ chăm chỉ học hành, ngày càng tiến bộ!”

Nhạc Mỹ Giảo hừ một tiếng: “Thế là tốt nhất.”

Gọi điện thoại chẳng nói được mấy câu đa phần chỉ nghe mẹ cô giáo huấn. Tiền điện thoại lại đắt, cô2nhanh chóng cúp máy.

Nhạc Mỹ Giảo nhìn điện thoại bị cúp ngang, “Con nhóc này trong mắt chỉ có tiền thôi, lại dám nói với tôi là cước điện thoại quốc tế quá đắt, tắt máy luôn.” Bà liếc nhìn Bộ Sinh, buồn rầu hỏi: “Có lẽ nào sau này nó sẽ không gọi điện cho tôi nữa không?”

Thật ra Bộ Sinh muốn nói Tiểu Ngũ4rất giống Nhạc Mỹ Giảo, đặc biệt là ở phương diện ki bo. Nhưng anh ta không thể nói ra câu này được.

Cung Ngũ cúp máy xong liền chạy đi tìm Công tước đại nhân. Ở chung lâu nên cô cũng có kinh nghiệm, chắc chắn anh đang ở trong phòng làm việc. Cô chạy đến đó gõ cửa. Công tước đại nhân nói: “Mời vào.”

Cung Ngũ mở cửa thò đầu vào trong, “Anh Tiểu Bảo, em đi ngủ trước nhé, ngày mai em còn phải đi học.”

Công tước đại nhân nhìn đồng hồ: “Giờ mới có chín giờ, không phải em nói chín rưỡi mới ngủ sao? Còn nửa tiếng nữa mà, giờ đó không phải nên là thời gian anh và Tiểu Ngũ ở riêng bên nhau sao?”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, “Nhưng anh đang bận mà!”

Công tước đại nhân chỉ vào ghế sofa: “Ngồi xuống đợi anh được không?” Anh nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: “Hay là Tiểu Ngũ cùng anh làm đồ họa?”

Tiểu Ngũ vừa nghe thấy lập tức chạy đến, quả nhiên thấy anh đang làm đồ họa. Những nét vẽ tinh vi trong bản thiết kế có hình dáng giống như một chiếc điện thoại lại giống như một cây súng. Cô nghiên cứu rất lâu, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, đây là súng điện thoại có thể biến hình đúng không?”

Công tước đại nhân cười, “Đúng.”

Cung Ngũ tò mò chỉ vào bản vẽ hỏi: “Cái này chính là cơ quan biến hình đúng không? Em thấy hình bánh răng kìa.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng vậy. Cái này chính là cơ quan.”

“Phức tạp quá! Anh Tiểu Bảo, anh phải vẽ nhiều như vậy sao? Phải mất rất nhiều thời gian đúng không?”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Cái này chỉ là bản phác thảo thôi, vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Nếu như chế tạo điện thoại theo bản phác thảo này chắc chắn sẽ lộ ra rất nhiều khuyết điểm. Còn cần phải vẽ rất nhiều bản sửa đổi mới ra được bản vẽ hoàn chỉnh có thể sử dụng được. Điện thoại có thể biến hình phải trả qua rất nhiều công đoạn cải tiến.”

Cung Ngũ ngây người, hỏi: “Cho nên anh Tiểu Bảo đã tốn rất nhiều thời gian mới chế tạo ra được chiếc điện thoại của em, đúng không?”

Công tước đại nhân gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Cung Ngũ cảm thán rồi lại nhìn chằm chằm vào bản vẽ, phức tạp khiến cô hoa cả mắt. Cô dứt khoát không nhìn nữa, chạy đến ghế sofa ngồi đợi anh.

Quan hệ của Cung Ngũ với bạn bè trong trường rất tốt. Ban đầu cô cảm thấy rất hạnh phúc, xem như đã phá vỡ thông lệ không có bạn bè của cô. Nhưng sau hai tháng, cô phát hiện những mối quan hệ tốt đẹp đó không phải dành cho cô. Những người tiếp cận cô không đơn thuần vì thích cô giống như Yến Đại Bảo mà là vì Công tước đại nhân. Nữ sinh tiếp cận cô đều đang nghĩ trăm phương nghìn kế đều thăm dò được sở thích của Công tước đại nhân. Còn nam sinh tiếp cận cô đều cố gắng đánh bóng bản thân, đồng thời hy vọng cô có thể nhắc đến tên họ trước mặt Công tước đại nhân.

Cung Ngũ cảm thấy rất khó chịu về điều này. Cô thích người bạn giống như Yến Đại Bảo, như vậy mới là bạn bè đích thực, mới là người vì yêu quý cô mới muốn trở thành bạn cô.

Song, trong lúc nói chuyện với họ, Cung Ngũ cũng vô tình nghe được một chuyện. Bọn họ nói Công tước đại nhân là nhà thiết kế súng ống có thiên phú và tài hoa nhất Gaddles, ngay cả bản thảo của anh cũng vô cùng đáng giá. Điều này khiến cho Cung Ngũ muốn ói máu. Tối qua trước khi ngủ, cô còn nhìn thấy những người hầu da đen trong nhà dọn những bản phác thảo đầu tiên của Công tước đại nhân vứt vào thùng rác đấy. Nếu gặp phải đám người hầu không đáng tin, anh Tiểu Bảo sẽ phải tổn thất rất nhiều tiền!

Cung Ngũ đau lòng ôm đầu. Chắc chắn anh Tiểu Bảo không để ý đến số tiền nhỏ đó nhưng nếu như cô đem bán chúng kiếm được tiền không phải càng tốt hơn sao?

Bằng không thì thật là quá đáng tiếc mà!

Cùng lúc đó, tại chi thứ tư nhà họ Cung tại Thanh Thành, Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang cùng bị bắt với tội danh buôn bán vận chuyển hàng cấm. Đồng thời, cha con nhà họ Lâm chuyên chế tạo điện thoại lớn nhất Thanh Thành cũng bị bắt.

Bọn họ bị bắt quá bất ngờ, hoàn toàn không phòng bị trước. Sau đó, có người hiểu rõ tình hình biết được vấn đề nằm ở những chiếc điện thoại bán thành phẩm mà nhà họ Lâm xuất nhập khẩu. Nhân viên hải quan kiểm tra phát hiện những chiếc điện thoại bán thành phẩm đó bề ngoài là điện thoại những thực ra là súng ngắn.

Mà bộ phận nhà họ Lâm phụ trách lắp ráp chính là một phần quan trọng biến điện thoại thành súng ngắn, cho nên người phía nhà họ Lâm bị cảnh sát bắt nhiều hơn, mặc dù rất nhiều người đều không hiểu sự tình ra sao. Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang là hai người phụ trách chính của công ty vận chuyển xuất nhập khẩu hàng đương nhiên cũng chạy không thoát.

Cung Truyền Thế mới hồi phục tri giác suýt nữa bị hai đứa con bất hiếu làm cho tức đến nằm liệt giường. Nếu như không phải bác sĩ phụ trách vật lý trị liệu cho ông ta cấp cứu kịp thời, e rằng Cung Truyền Thế thực sự đã không còn mạng. Sau khi tỉnh dậy, ông ta như già đi mười tuổi.

Tiếng tăm tốt đẹp của nhà họ Cung suốt bao năm qua chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã bị hủy sạch. Cung Truyền Thế thực sự muốn chết quách đi cho xong.

Chuyện này bọn họ vẫn còn giấu Cung Học Cần, Cung Học Cần giữ lại được cái mạng, một tháng trước vừa mới tỉnh lại.

Toàn bộ quyền nắm nữ tài sản của nhà họ Cung vốn nằm trong tay Cung Học Cần đều rơi vào tay của Cung Cửu Dương.

Sau một tháng dưỡng bệnh, sức khỏe của Cung Học Cần xem như có khởi sắc, cũng bắt đầu tiếp khách được. Hai ngày nay đã có thể ngồi dậy chuyện trò vui vẻ, đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường. Theo như lời bác sĩ, sức khỏe của ông cụ đã tốt lên, qua vài ngày nữa là có thể xuất viện.

Ban đêm, Cung Cửu Dương một mình xuất hiện trên hành lang của bệnh viện, ánh đèn chiếu trên bức tường trắng xóa tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Lúc này đang là đầu xuân, hắn một bộ đồ màu đen, khoác một chiếc áo gió dài màu đen, đôi chân dài sải những bước đi khoan thai. Ban đêm, thời tiết hơi lạnh, mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, giày da giẫm trên sàn nhà bóng loáng, phát ra tiếng vang.

Hắn mặc áo đồ đen trong bệnh viện giống như thần chết đến báo thù.

Hai tên vệ sĩ được nhà họ Cung thuê đứng ở cửa phòng bệnh Vip, sau khi nhìn thấy Cung Cửu Dương lập tức đứng thẳng lưng: “Ngài Cửu!”

Cung Cửu Dương liếc nhìn bọn họ rồi giơ tay lên, hai tên bảo vệ lập tức rời đi.

Hắn mở cửa đi vào trong rồi khóa cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.