Công Tước

Chương 499: Chiến đấu bảo vệ quyền riêng tư.2



Cung Ngũ lững thững đi phía trước, đợi ra cách xa cửa ra vào trung tâm thương mại, cô mới chạy lại kéo tay Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, trong trường của em không có cô gái nào vừa đáng yêu lại xinh đẹp như Yến Đại Bảo, nếu1không thì em đã có thể làm bạn với họ rồi.”

Công tước đại nhân chỉ liếc nhìn cô, rồi lại nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người. Cung Ngũ hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn đang thảo luận với anh về chuyện kết bạn. Cô nói8luyên thuyên một hồi, Công tước đại nhân đều chỉ đáp lại một chữ.

Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh Tiểu Bảo, sao anh không nói chuyện?”

Công tước đại nhân im lặng một lúc mới lên tiếng, “Tiểu Ngũ muốn anh nói gì?”

“Em nói cả nửa ngày, anh không thèm nói2câu nào. Anh làm sao thế hả?”

“Anh đang tức giận.”

Cung Ngũ nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, tròn mắt hỏi: “Vì sao?”

Công tước đại nhân hít một hơi thật sâu, “Bởi vì anh phát hiện Tiểu Ngũ rất để ý chuyện bạn học em biết anh là bạn trai em.4Vốn dĩ khi ở Thanh thành đã như vậy, bây giờ đến Gaddles vẫn vậy. Có phải anh làm Tiểu Ngũ cảm thấy rất mất mặt không?”

Cung Ngũ tròn mắt: “Không có đâu!”

“Vậy thì vì sao? Ở đây không có cô Nhạc, cũng không có ai nói với cô ấy, sao Tiểu Ngũ vẫn muốn giấu giếm?”

Cung Ngũ mĩm môi, nhăn mặt chớp chớp mắt nhìn anh. “Anh Tiểu Bảo, là em lo cho anh. Anh nghĩ mà xem nếu truyền lời đồn nào không tốt ra ngoài, không phải sẽ ảnh hưởng đến anh sao?”

“Ảnh hướng gì tới anh?”

“Anh không thấy các ngôi sao kết hôn đều phải lén lút để giữ hình tượng à?”

“Anh không phải là ngôi sao, anh chỉ là người bình thường thôi.”

“Trong lòng em, anh Tiểu Bảo còn đẹp trai hơn cả ngôi sao ấy.”

“Nếu như em vì lo lắng cho anh mà làm chuyện này thì hoàn toàn không cần thiết. Tiểu Ngũ như vậy chỉ khiến anh cảm thấy anh làm ảnh hưởng đến chuyện Tiểu Ngũ được các nam sinh ở trường theo đuổi.”

Cung Ngũ vội lắc đầu: “Đâu có đâu! Hoàn toàn không phải! Anh Tiểu Bảo, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé!” “Anh biết Tiểu Ngũ vì muốn tốt cho anh nhưng Tiểu Ngũ như vậy anh sẽ tức giận, cứ cảm thấy như mình đang làm chuyện lén lút không thể cho người khác biết vậy.” Lúc Công tước đại nhân nói câu này, anh vẫn mỉm cười nhưng nụ cười ấy không còn dịu dàng như trước nữa.

Cô mím môi, liếc nhìn anh, “Thật ra, em cảm thấy như vậy cũng rất tốt.”

“Tốt chỗ nào?”

“Chúng ta lén lút vụng trộm mới kích thích!” Lúc nói câu này, cô còn nháy mắt với Công tước đại nhân, “Ăn vụng bao giờ chẳng ngon, anh Tiểu Bảo không thấy như vậy à?”

Vốn dĩ Công tước đại nhân còn cười, sau khi nghe Cung Ngũ nói câu này, mặt anh tối sầm lại, “Tiểu Ngũ cảm thấy ăn vụng ngon? Cảm thấy anh không bằng những người bên ngoài sao?”

Cung Ngũ há hốc mồm, nhất thời cảm giác mồm nhanh hơn não, cô vội nói: “Anh Tiểu Bảo, không phải như vậy. Em chỉ cảm thấy làm gì cũng phải suy xét trước sau mới lâu bền được. Anh nghĩ mà xem, ngộ nhớ có người nói với mẹ em thì sao?”

Công tước đại nhân hiểu ngay cô nói là suy nghĩ cho anh chỉ là kiếm cớ thoái thác, cô không muốn cho người khác biết mới là lý do chính.

“Anh Tiểu Bảo…”

Cung Ngũ biết anh tức giận. Cô dè dặt lấy lòng, nhưng anh vẫn không động đậy.

Vốn dĩ đang đi chơi vui vẻ thì lại biến thành không vui. Mặc dù buổi chiều Công tước đại nhân còn dẫn cô đi lòng vòng nhưng không khí giữa hai người không mấy vui vẻ.

Buổi tối, quay về phủ Công tước, chuyện đầu tiên Cung Ngũ làm đó là chạy đi tắm, tắm thơm tho sau đó đến gõ cửa phòng Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo!”

Cô đẩy cửa vào nhưng Công tước đại nhân không có ở đó

“Anh Tiểu Bảo?”

Cung Ngũ chạy thẳng đến mở căn phòng bí mật sau phòng làm việc, Công tước đại nhân cũng không có ở đó. Lẽ nào anh Tiểu Bảo không có trong phòng làm việc?

Cô ngồi lên ghế của Công tước đại nhân, hai chân đung đưa, cảm thấy chiếc ghế này rất thoải mái. Cô xoay được một nửa vòng thì đột nhiên nhìn thấy thấy các món đồ trang trí bày lên giá. Cung Ngũ nhất thời hiếu kỳ, đứng dậy, sờ một lượt các món đồ. Khi cô đang nghiên cứu một món xem có đáng giá không thì đột nhiên sờ thấy một cái nút phía sau. Cô tò mò ấn một cái thì nghe một tiếng cạch, tủ sách giống như một cái vỏ trứng tách sang hai bên. Những bậc thềm đi xuống dưới xuất hiện trước mặt, Cung Ngũ tròn mắt ngạc nhiên. Phòng làm việc này sao lại có nhiều cơ quan thế chứ? Cô nhìn ánh đèn chiếu xuống bậc thềm, mím môi do dự có nên đi xuống không.

Cô có chút hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, rồi lại có chút lo lắng, thò tay ra sức ấn vào cái nút muốn đóng giá sách lại nhưng không được.

Bên trong loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, cô dường như nghe thấy giọng của Công tước đại nhân. Cung Ngũ bước xuống dưới, gọi nhỏ: “Anh Tiểu Bảo…”

Cô vừa bước vào trong, tủ sách chủ động từ từ khép lại. Cung Ngũ giơ tay bịt miệng, muốn ra ngoài cũng không có cách nào cả. Bên trong không có người trả lời, cô sợ gần chết, rón rén mò mẫm đi xuống, lại gọi nhỏ: “Anh Tiểu Bảo…”

Càng đi xuống dưới, tâm trạng cô càng hoảng loạn, sau đó cô nhìn thấy một cánh cửa thủy tinh.

Bên cửa có một cái nút ấn nhỏ. Cô ấn vài cái, cửa mở ra, cô đứng trước cửa do dự một lát rồi đi vào trong.

Cô kinh ngạc nhìn tất cả những thứ trước mắt. Cô cho rằng mình đi vào một phòng thí nghiệm khoa học bí mật nào đó. Khắp nơi đều là những nhân viên nghiên cứu khoa học mặc áo blouse trắng. Dường như không nghĩ rằng có người sẽ đến đây cho nên không có ai chú ý đến sự xuất hiện của cô.

Cung Ngũ nhìn thấy Công tước đại nhân đang đứng trước màn hình máy tính. Trước mặt anh là một màn hình khổng lồ chia thành bốn màn hình nhỏ. Cô lại nhìn thấy mình trong màn hình nhỏ đó, đồng thời cũng nhìn thấy vài người khác trong những màn hình còn lại. Cô tiến lên trước hai bước, đây không phải là hình ảnh ngày hôm kia khi cô đi học sao? Anh Tiểu Bảo cho người giám sát cô sao? Vì sao phải giám sát cô? Cô đâu có làm chuyện gì xấu ở trường!

Đột nhiên có người phát hiện ra cô: “Á? Ngũ tiểu thư!”

Công tước đại nhân quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô, anh hơi ngạc nhiên: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ nghiêm mặt, đứng tại chỗ nhìn anh.

Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn qua, thấy vẻ mặt của cô khá căng thẳng, người đang ngồi thì đứng dậy, người đang đứng thì đi gần về phía cô.

Cung Ngũ đột nhiên cảnh giác nhìn xung quanh. Cô xoay người lại, đẩy những người phía sau ra, nhanh chóng chạy về con đường mình đi tới.

Anh Tiểu Bảo là nhà thiết kế chế tạo súng. Anh có rất nhiều vũ khí. Phòng làm việc của anh có vô số cơ quan. Bây giờ còn có một nơi đáng sợ như vậy, thậm chí còn giám sát giám sát cô 24/24. Rốt cuộc anh Tiểu Bảo muốn làm gì?

Đầu óc càng nghĩ càng loạn, càng sợ hãi. Cô đã nói mà, sao anh Tiểu Bảo lại thích loại con gái vừa ngốc vừa học dốt như cô chứ, chắc chắn là có mục đích.

Công tước đại nhân vừa nhìn thấy cô co cẳng bỏ chạy, trực tiếp nói một câu: “Mọi người làm việc của mình đi!” Rồi anh đuổi theo: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ men theo bậc cầu thang, chạy vài bước đã đến cửa, hai tay mò hai bên cửa hy vọng có thể tìm thấy được cơ quan mở tủ sách ra nhưng không thấy gì. Cảm giác có người đứng phía sau mình, Cung Ngũ chưa kịp kêu lên, Công tước đại nhân đã lên tiếng: “Tiểu Ngũ đừng sợ! Là anh!”

Cánh tay dài ôm lấy vai cô, thò tay mở cơ quan. Khi nhìn thấy ánh sáng, tâm trạng của Cung Ngũ bình tĩnh hơn.

“Tiểu Ngũ, đừng sợ, không sao hết, đừng sợ!” Công tước đại nhân dẫn cô đi ra ngoài. Tủ sách lại tự động khép lại.

Ngực Cung Ngũ phập phồng, cô mím môi không nói chuyện, ánh mắt vẫn tràn đầy cảnh giác.

Công tước đại nhân xoay người cô lại đối diện với mặt mình, nhìn cô cười nói: “Tiểu Ngũ đừng sợ, không có thứ nguy hiểm…”

Cung Ngũ nhìn anh chằm chằm: “Em mệt rồi, em muốn đi ngủ.”

Công tước đại nhân cười gật đầu: “Được, đi ngủ, đi ngủ thôi.”

Cung Ngũ cụp mắt nhìn bàn tay anh vẫn nắm lấy vai mình, Công tước đại nhân vội bỏ tay ra, “Được rồi. Không sao rồi. Tiểu Ngũ mệt rồi thì đi ngủ đi.”

Cung Ngũ vội vàng lùi về sau một bước, xoay người chạy thẳng ra ngoài.

Công tước đại nhân nghiêng đầu nhìn tủ sách, nhíu mày, tâm trạng có chút bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.