Công Tước

Chương 501: Chiến đấu bảo vệ quyền riêng tư.4



Buổi tối, mọi người đều đi ngủ sớm. Cung Ngũ mở trừng mắt nằm trên giường, Công tước đại nhân ôm cô vào lòng, nói: “Chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi nhé, vì sao đột nhiên em lại muốn sống ở trường, trước đây không phải chúng ta đã bàn xong chuyện này rồi sao?”

“Như vậy em sẽ không sợ nữa, lúc em buồn bực hay khó chịu có thể trốn ở nơi riêng tư khóc một lúc.”

Công tước đại nhân1cười, “Tiểu Ngũ vẫn không yên tâm về anh đúng không?”

Cung Ngũ nói: “Cũng không phải, em chỉ cảm thấy có một nơi riêng tư vẫn tốt hơn.”

Công tước đại nhân ghé sát vào người cô, “Xin lỗi, là anh làm không tốt khiến Tiểu Ngũ buồn. Tiểu Ngũ có ngủ được không?”

Cung Ngũ lắc đầu, “Không được.”

Công tước đại nhân đột nhiên ngồi dậy, nói: “Nếu em đã không ngủ được… Nào, anh dẫn Tiểu Ngũ tham quan phòng thí nghiệm.”

Cung Ngũ8tròn mắt nhìn anh: “Thật chứ?”

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, đi thôi!”

Cung Ngũ nửa tin nửa ngờ, mặc quần áo, cùng anh đi đến phòng làm việc. Công tước đại nhân kéo tay cô, lần ấn nút mở cơ quan, mở tủ sách ra. Sau khi hai người đi vào trong, anh giải thích: “Đây là cửa cảm ứng, một khi ấn công tắc, có người bước vào nó sẽ tự động đóng lại.” Sau khi vào trong, anh nắm tay2cô, dẫn cô sờ vào công tắc mở cửa trên tường: “Đây là công tắc mở cửa, em sờ thấy không?”

Cung Ngũ gật đầu, “Có. Vì sao lúc công tắc mở cửa lại nhỏ như vậy?”

“Đề phòng có người có ý xấu xông vào trong sẽ khó mà ra được.”

Cung Ngũ phồng má, “Giống như em đúng không?”

Công tước đại nhân nói: “Tiểu Ngũ thì không tính, không chủ động dẫn Tiểu Ngũ đến khiến Tiểu Ngũ lo lắng là anh không đúng.4Anh xin lỗi Tiểu Ngũ, mong em đừng tức giận với anh nữa.”

Cung Ngũ hừ một tiếng. Công tước đại nhân kéo tay cô, men theo bậc thang đi xuống, đi đến bên cửa: “Đây chính là chỗ Tiểu Ngũ đến lúc trước, đúng không?”

Nhân viên làm ca đêm ít hơn hẳn, khi nhìn thấy Công tước đại nhân, họ lập tức đứng dậy: “Ngài Công tước.”

Công tước đại nhân giơ tay ra hiệu cho bọn họ tiếp tục làm việc rồi kéo Cung Ngũ đến trước cái máy đầu tiên: “Bên này là những máy móc kiểm tra. Bản thảo đầu tiên đều sẽ xuất hiện ở đây. Ở đây là khu phân tích xây dựng mô hình. Đây là khu thông tin liên lạc. Còn bên này chính là khu vực giám sát Cung Ngũ nhìn thấy ngày hôm nay.”

Cung Ngũ tròn mắt nhìn anh, Công tước đại nhân cười, “Đến đây, chúng ta xem phạm vi của khu vực giám sát. Như vậy sau này Tiểu Ngũ sẽ biết hết rồi. Ở đây chính là nơi Tiểu Ngũ học, đây là ba con đường dẫn vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh đương nhiên không có camera giám sát. Con đường này là con đường chính Tiểu Ngũ đi từ phòng học ra cổng trường. Ở đây là con đường sau khi Tiểu Ngũ lên xe về nhà.”

Cung Ngũ trừng mắt: “Thế này là anh giám sát em cả ngày từ đầu đến cuối à, sự riêng tư của em đâu? Có phải nếu em nói chuyện với bạn nhiều vài câu, anh cũng biết không?”

Công tước đại nhân sờ mặt cô: “Những camera này không có tiếng, đương nhiên không nghe thấy rồi.”

Cung Ngũ phồng má: “Em mặc kệ, dù sao sau này cũng không được phép giám sát em! Nếu như ngày nào em cũng nhìn anh, anh nói chuyện với người khác một câu em cũng nhìn chằm chằm, anh đồng ý không?”

Công tước đại nhân cười: “Được chứ.”

Cung Ngũ: “...”

Công tước đại nhân hỏi: “Em có mang theo điện thoại không?”

Cung Ngũ gật đầu. Công tước đại nhân cầm lấy điện thoại của cô, liên kết với số liệu của một cái máy. Anh ấn mấy nút trên bàn phím, trên màn hình lập tức hiện ra vài cảnh tượng quen thuộc, nhìn kỹ thì đó chính là những nơi Công tước đại nhân hoạt động hàng ngày. Anh kết nối điện thoại và máy tính với nhau: “Như vậy thì sau này Tiểu Ngũ có thể nhìn thấy anh làm gì bất cứ lúc nào.”

Cung Ngũ há hốc mồm, cô lắc đầu kiên quyết nói: “Không cần! Dù sao em cũng cần quyền riêng tư, nếu không em sẽ về nước.”

Công tước đại nhân rút điện thoại ra khỏi máy tính, đặt điện thoại vào tay Cung Ngũ: “Đây chính là màn hình giám sát, nếu như em muốn xem anh đang làm gì, chỉ cần ấn vào đây mở ra xem là được.”

Cung Ngũ không nhận lấy: “Em không xem, anh cũng không được phép xem em!”

Công tước đại nhân cười, “Ý em là không muốn để anh giám sát em đúng không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy! Em có quyền riêng tư được luật pháp bảo vệ đấy!”

Công tước đại nhân gật đầu: “Được, vậy anh cho người tháo hết.”

Cung Ngũ hỏi: “Thật chứ?”

“Thật.” Công tước đại nhân gật đầu xác nhận: “Anh chỉ lắp ở vài nơi chính có được không? Ví dụ như trên đường, những chỗ khác đều bỏ.”

Qua một hồi cò kẻ mặc cả, cuối cùng Cung Ngũ cũng miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của Công tước đại nhân. Hờn dỗi cáu kỉnh cả tối cứ thế biến mất.

Cung Ngũ tham quan cả phòng thí nghiệm xong thì theo Công tước đại nhân quay về phòng ngủ. Lúc về phòng, cô lại muốn đến trường ở, Công tước đại nhân lại đề nghị, “Tiểu Ngũ, em xem thế này có được không? Em muốn đến trường chính là vì muốn ngày nào đó em tức giận có chỗ để đi, không muốn ở cùng nhau càng thêm bực bội đúng không? Vậy thì không sao, anh có thể cho người chuẩn bị một căn phòng ở lâu đài. Nếu như ngày nào đó em tức giận buồn bực vì anh thì em đến đó, chẳng khác gì như là đến trường ở. Anh đảm bảo khi em đến đó, anh sẽ không đi theo em, cũng sẽ không cho người đi theo em. Em muốn đi lúc nào, đi bằng gì thì tùy em, được không?”

Cung Ngũ đứng một lúc lâu mới gật đầu: “Vậy cũng được.”

Công tước đại nhân mỉm cười, “Vậy chúng ta có thể nghỉ ngơi chưa?”

Cung Ngũ cảm thấy bản thân phải phản đối một chút mới đúng, nhưng nghĩ một lúc lâu lại cảm thấy có gì đó không đúng, khó khăn lắm cô mới nhớ ra một chuyện, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh thật sự sẽ tháo bỏ camera giám sát chứ?”

Công tước đại nhân gật đầu: “Thật.”

Buổi trưa ngày hôm sau, Công tước đại nhân vừa đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất đã có nhân viên chạy đến: “Ngài Công tước, ngài đến rồi!”

Người đó ấn một nút hiện ra một thấu kính camera trên màn hình. Cung Ngũ đang ngẩng mặt nhìn vào camera giống như đang xem xét xem camera có thực sự bị vô hiệu hóa không.

Bởi vì ống kính ở trên cao soi xuống cho nên gương mặt cô nhìn như biến dạng. Cô trèo xuống, mím môi, lấy một vật gì đó nhìn như cây cung tự chế ra, giơ lên, bắn “pằng” một cái vào ống kính.

Kính nứt mẻ, Cung Ngũ lại giơ cung lên bắn thêm một phát nữa.

Màn hình đen ngòm.

Mặt nhân viên kia nhăn nhó, “Ngài Công tước, đây đã là camera thứ hai bị Ngũ tiểu thư làm hỏng rồi. Nhà trường đã gọi điện thoại đến hai lần yêu cầu sửa chữa…”

Vừa nói xong, điện thoại trong phòng thí nghiệm đột nhiên vang lên, quản gia gọi điện đến: “Ngài Công tước, nhà trường gọi điện đến nói Ngũ tiểu thư làm hỏng camera giám sát của trường, bị bảo vệ bắt được!”

Công tước đại nhân giơ tay day huyệt thái dương, “Tôi biết rồi, lát tôi sẽ đến trường một chuyến, cứ để cô ấy đi học bình thường đi. Đợi tôi đến đó rồi tính.”

Anh điều chỉnh xem vài góc máy camera phát hiện có ba trong chín cái bị cô đập hỏng.

Anh chỉ vào màn hình: “Đổi vị trí toàn bộ camera, phải giấu ở một nơi khó phát hiện. Ngoài ra chuyển màn hình giám sát Ngũ tiểu thư sang một phòng thí nghiệm khác, ở đây không được phép xuất hiện bất cứ hình ảnh nào để cô ấy phát hiện ra.”

Nhân viên kia gật đầu: “Vâng, thưa ngài.”

Buổi chiều, Công tước đại nhân đến trường, khi hiệu trưởng Page nhìn thấy anh, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nếu như không có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền ngài Edward. Tôi phải thừa nhận Ngũ tiểu thư thực sự rất đặc biệt.” Bà ta lấy ra một cái súng cao su thô sơ làm bằng cành cây hình chữ Y, nói: “Em ấy không nhận có đồng bọn, nói là ý của một mình em ấy. Bộ phận bảo an không tin, nói thật tôi cũng không tin.”

Công tước đại nhân day huyệt thái dương, “Rất xin lỗi, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. Đây là trách nhiệm của tôi. Không thấy ai bị thương vì cô ấy tôi đã yên tâm lắm rồi.”

Khi Cung Ngũ bị người gọi đến phòng hiệu trưởng, cô vừa vào phòng đã nhìn thấy Công tước đại nhân. Cô liếc mắt nhìn anh, vừa nhìn đã biết là cô đang tức giận vì phát hiện vẫn còn camera giám sát. Điều này chứng tỏ anh không hề bỏ hệ thống giám sát, đồ lừa đảo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.