Công Tước

Chương 504: Nghèo đến mức chỉ còn lại chiếc quần đùi.3



Khi cả người bị đặt trên giường, cô vẫn còn chớp chớp đôi mắt. Công tước đại nhân cười, nâng cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

Cánh tay Cung Ngũ bám chặt lấy người anh: “Anh Tiểu Bảo, hôn nữa đi…”

Công tước đại nhân cười khẽ: “Ừ, lại hôn nữa.” Hôn cô xong, anh nói: “Tiểu Ngũ thích anh à?”

Cung Ngũ gật đầu không hề do dự: “Thích chứ!”

Nghe Cung Ngũ nói vậy, Công tước1đại nhân lại cười: “Vậy Tiểu Ngũ có yêu anh không?”

“Yêu chứ!”

“Chúng ta có thể thích rất nhiều người, Tiểu Ngũ có thể thích anh, cũng có thể thích Đại Bảo, còn có thể thích cô Nhạc và anh Bộ, nhưng Tiểu Ngũ không thể yêu nhiều người được.” Công tước đại nhân cười, “Tiểu Ngũ thấy sao?”

“Em thấy cũng gần như nhau cả thôi, sao cứ phải để ý đến nhiều chi tiết như thế8chứ? Dù sao thì em rất thích anh Tiểu Bảo.”

Công tước đại nhân híp mắt lại, “Anh rất thích Tiểu Ngũ, anh hi vọng sau này có thể kết hôn với Tiểu Ngũ, còn Tiểu Ngũ thì sao? Tiểu Ngũ có suy nghĩ giống như anh không?”

Cung Ngũ nghĩ ngợi: “Anh Tiểu Bảo, em thấy chúng ta nên kịp thời hưởng lạc, sau này còn nhiều thay đổi lắm…”

Vừa nói xong, Cung Ngũ cảm thấy toàn2thân Công tước đại nhân bỗng căng chặt lại, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên nghiêm túc, bàn tay đang vuốt ve sống lưng cô cũng ngưng lại. Anh dần bình tĩnh lại từ cảm giác kích động, kéo cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cung Ngũ có chút lo lắng, cô vội vàng ghé sát vào mặt anh, đưa tay ra định ôm cổ anh, kết quả Công tước đại4nhân lại thẳng thừng kéo tay cô ra, đặt trong lòng bàn tay mình.

“Anh Tiểu Bảo, có phải anh lại giận rồi không? Em chỉ đùa thôi mà…”

Công tước đại nhân vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi: “Có phải là trong lòng Tiểu Ngũ chưa bao giờ nghĩ đến tương lai giữa anh và Tiểu Ngũ không? Hay nói cách khác là Tiểu Ngũ cảm thấy bây giờ mỗi bước phát triển giữa chúng ta chỉ là tự nhiên xảy ra, không hề liên quan gì đến sau này? Vậy thì trong lòng Tiểu Ngũ anh có vị trí gì chứ?”

Cung Ngũ cảm thấy trước đây anh đã từng thấy không vui vì điều này nhưng lần này hình như còn nghiêm trọng hơn nữa rồi, cô đành nói: “Anh Tiểu Bảo, thực sự là em chỉ đùa thôi mà…”

Công tước đại nhân sờ lên má cô, ngón cái khẽ vuốt ve một cái, anh nói: “Ở trong lòng anh, nam nữ đã xảy ra gần gũi da thịt thì phải là người yêu thân thiết không gì sánh được, phải là người tràn ngập niềm tin sẽ đồng tâm hiệp lực trong tương lai, nhưng hình như Tiểu Ngũ không cho là vậy.”

Cung Ngũ vội vàng nắm lấy tay anh: “Không phải vậy mà, anh Tiểu Bảo anh đừng giận nữa. Em cảm thấy sau này tương lai ra sao vẫn còn là một ẩn số. Anh nhìn mẹ em ấy. Khi bà ấy còn trẻ chẳng phải là muốn cùng ba em một đời một kiếp đấy thôi, nhưng kết quả là mới còn trẻ bà ấy đã ly hôn, một mình nuôi em lớn suốt bao nhiêu năm trời đến bây giờ lại gặp Bộ Sinh. Anh Tiểu Bảo, anh nói xem, nếu như mẹ em vẫn chưa kết hôn mà gặp được Bộ Sinh, mẹ em cũng không có nhiều gánh nặng như vậy, Bộ Sinh cũng chỉ cần phá vỡ chướng ngại về tuổi tác thì đã có thể vui vẻ ở bên nhau, như vậy có phải tốt không?”

“Em cảm thấy bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ như vậy, sau này thời gian vẫn còn dài lắm, nếu hai chúng ta cứ từ từ thích nhau thì có phải tốt hơn nữa không? Sao cứ phải nói những lời ở bên nhau cả một đời làm gì chứ? Anh không nghe thấy người ta nói cứ khoe người yêu nhiều thì chết sớm à? Chúng ta phải cẩn thận, huống hồ mẹ em còn chưa đồng ý cho em yêu ai mà.”

“Anh Tiểu Bảo, em rất thích anh, anh là người đẹp trai nhất em từng được gặp, chưa có ai đẹp trai hơn được anh, anh nói em không thích anh lắm… Em chưa từng yêu ai bao giờ, cho nên em không biết có phải là em yêu anh Tiểu Bảo không…”

Công tước đại nhân nâng cằm cô lên, “Trả lời một câu hỏi này của anh, nếu có một ngày anh chết đi, em có đau lòng không?”

Cung Ngũ ngây người: “Anh Tiểu Bảo, tại sao anh lại chết? Nếu anh chết đương nhiên là em đau lòng rồi…”

“Anh chỉ lấy ví dụ thôi.” Gân xanh trên trán Công tước đại nhân nổi lên, “Em sẽ đau lòng bao lâu?”

Cung Ngũ nghĩ ngợi, “Bây giờ em còn chưa biết được, có lẽ sẽ đau lòng đến khi em không muốn đau lòng nữa thì thôi.”

“Em có đi tìm bạn trai mới không?” Công tước đại nhân lại hỏi.

Lần này Cung Ngũ nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Tạm thời em còn chưa biết em sẽ đau lòng bao lâu, cũng không biết có đi tìm người khác hay không.” Cô cẩn thận liếc nhìn anh, nói: “Có lẽ là sẽ…”

Lời nói tiếp sau đó cô không dám nói ra tiếp, bởi vì ánh mắt của Công tước đại nhân đã đến giai đoạn sắp giết người rồi.

Cung Ngũ tự động tự giác ngậm miệng lại.

Sau khi đảo mắt một vòng, đột nhiên cô ngồi bật dậy, nhào vào trong lòng anh, hôn loạn lên môi anh, “Anh Tiểu Bảo, chúng ta lăn giường đi!”

Cô không tìm được đường đi nên đành trông chờ vào chuyện thân mật này nữa thôi.

Mới đầu Công tước đại nhân còn thờ ơ, cô nhào lên người anh nồng nhiệt hôn một lúc, cuối cùng lại bị anh đè xuống phía dưới.

Sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, Cung Ngũ khàn cả giọng, hai mắt cũng sưng húp, khi nhìn thấy Công tước đại nhân cô vẫn còn thấy có chút khiếp sợ, cô sờ chân rồi xoa eo, khẽ nói: “Anh Tiểu Bảo, anh nói em có nên đi tập yoga để rèn luyện sức khỏe không nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.