Tuy đấu võ mồm với người ta thắng, nhưng sau khi về nhà, gương mặt nhỏ nhắn của Cung Ngũ đã xụ xuống ngay. Còn ra thể thống gì nữa? Đã nói là không có bạn gái cơ mà, cô gái xuất hiện ở cổng trường ngày hôm1nay là sao chứ? À, không đúng, vị hôn thê là có ý gì?
Cô liếc nhìn Công tước đại nhân, thấy anh cũng nhìn về phía cô.
Cung Ngũ biết chắc chắn là Công tước đại nhân vẫn còn đang tức giận, anh ấy là người lòng dạ hẹp8hòi nhất, người hẹp hòi như vậy đúng là hiếm gặp, hừ!
Cuối cùng, Công tước đại nhân lên tiếng trước, “Sao vậy?”
Cung Ngũ đi đến trước mặt anh, “Anh Tiểu Bảo, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Công tước đại nhân gật đầu, chỉ vào phòng làm việc, “Có2cần đến phòng làm việc không? Ở đó yên tĩnh không có ai làm phiền.”
“Được.”
Đến phòng làm việc, Cung Ngũ chỉ lên ghế sofa, “Anh Tiểu Bảo, anh ngồi bên này.” Còn cô ngồi đối diện anh, khoanh tay lại, “Hôm nay khi em ở trường, có một4cô gái rất đẹp đến tìm em, anh Tiểu Bảo có điều gì muốn nói không?”
Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ nói rõ hơn một chút nữa có được không? Bây giờ anh mơ hồ không hiểu gì cả.”
Cung Ngũ lườm anh, “Hôm nay có một cô gái rất đẹp tên là Gloria đến tìm em, cô ta nói cô ta là bạn gái cũ của anh!”
Đây thực ra là Cung Ngũ gạt anh, muốn thử xem Công tước đại nhân có nói dối hay không, nếu không thì đang yên đang lành một người không liên quan lại không biết xấu hổ tốn công đi quan tâm đến chuyện của người khác làm gì chứ? Công tước đại nhân cũng không giống như các ngôi sao trên ti vi.
Công tước đại nhân cười, nụ cười trên mặt dịu dàng như từng gợn nước lăn tăn trên mặt hồ, “Gloria? Cô ấy nói là bạn gái cũ của anh à? Anh nghĩ chắc chắn là Tiểu Ngũ nghe nhầm rồi, Gloria không có quan hệ gì với anh hết, cô ấy là người được quốc vương bệ hạ yêu thích, quốc vương bệ hạ vẫn luôn hy vọng Gloria có thể đồng ý với lời cầu hôn của ngài ấy. Đương nhiên, Gloria cấp thiết muốn tìm một cái cớ để giải thoát khỏi quốc vương bệ hạ, có lẽ cô ấy cảm thấy em đã cướp mất cái cớ đó của cô ấy.”
Cung Ngũ ngây người, chớp mắt lia lịa, sau đó vội nói: “Được thôi, có lẽ là em đã nghe lầm. Nhưng mà…”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Cha của Gloria có địa vị tương đương như anh, địa vị của ông ấy cao hơn một bậc vì ông ấy là người Gaddles. Rất lâu trước đây ông ấy từng đề nghị muốn gả Gloria cho anh, nhưng anh đã từ chối, anh thích con gái phương Đông, một cô gái xinh đẹp như Tiểu Ngũ. Gloria không phù hợp với gu thẩm mĩ của anh, nhưng Gloria có suy nghĩ riêng của cô ấy. Quốc vương bệ hạ có lẽ không phải là đối tượng cô ấy thích, nhưng sau khi cha cô ấy cố lôi kéo anh thất bại thì lại nghĩ đến chuyện gả cô ấy cho quốc vương bệ hạ. Vừa khéo quốc vương bệ hạ cũng rất thích cô ấy, Gloria không dám đi ngược lại ý nguyện của cha cô ấy, càng không dám từ chối quốc vương bệ hạ, cho nên chỉ có thể tự mình cố gắng đi tìm các con đường khác để giải thoát cho mình. Bởi vậy, anh không cảm thấy là anh có bất kỳ mối quan hệ nào với Gloria cả, Tiểu Ngũ thấy sao?”
Cung Ngũ lập tức nghĩ lại những lời mình đã nói trước mặt Gloria, bây giờ những gì Công tước đại nhân nói thực sự giống y hệt như những gì cô đã nói trước đó. Nếu không phải là Công tước đại nhân nói đường hoàng bạo dạn như vậy thì suýt nữa cô đã nghi ngờ không biết có phải Công tước đại nhân đang giám sát cô không nữa.
“Anh Tiểu Bảo.” Cung Ngũ cuộn chặt nắm đấm, kiên định nói: “Chắc chắn là em nghe lầm rồi, anh quên những lời em vừa nói đi!”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Tiểu Ngũ muốn nói chuyện này đúng không? Vậy thì không sao nữa rồi.”
Cung Ngũ đang định nói vâng, đột nhiên cô lại nghĩ đến một chuyện còn quan trọng hơn, cô hét lên: “Không đúng! Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân ngẩng đầu lên, “Sao thế?”
“Đơn xin nhập học!” Cung Ngũ bỗng đứng dậy, chỉ trích lên án: “Chính là cái đơn xin nhập học gì đó đó, trên đó viết là vị hôn thê! Sao anh Tiểu Bảo lại có thể như thế? Chuyện quan trọng như vậy, có phải anh nên nói qua cho em biết không? Mẹ em mà biết thì phải làm sao? Sao có thể như thế được chứ?”
Công tước đại nhân hỏi: “Có gì không đúng à? Người yêu còn chưa kết hôn chính là vị hôn thê, anh luôn cho rằng đây là một logic rất bình thường. Còn về cô Nhạc, Tiểu Ngũ không cần quan tâm, thực ra mới đầu cô Nhạc đã biết chuyện trên đơn xin nhập học, nếu cô Nhạc đã nhờ anh giúp đỡ thì đương nhiên anh phải nghĩ ra một biện pháp chu toàn.”
Cung Ngũ bán tin bán nghi, cô móc điện thoại ra gọi cho Bộ Sinh, Bộ Sinh nghe máy, “Tiểu Ngũ.”
“Được, đợi một lát.” Anh đưa điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo: “Điện thoại của Tiểu Ngũ.”
Nhạc Mỹ Giảo nhận lấy: “Alo? Lại có chuyện gì nữa thế?”
Ngay đầu tiên Cung Ngũ đã cảm thấy buồn phiền gì, thế nào là “lại” chứ?
“Mẹ, con muốn hỏi mẹ chuyện này, đó là mẹ có biết chuyện trên đơn xin nhập học ở trường học bên này của con có ghi con là vị hôn thê của anh Phí không?” Cung Ngũ nói với vẻ mặt ấm ức.
Nhạc Mỹ Giảo nói thẳng thừng: “Biết, nếu không con nghĩ tại sao con lại nhập học được? Đang yên đang lành tự dưng con lại nói đến chuyện này làm gì? Con đừng có nói với mẹ là con lại làm phiền người ta rồi đấy.”
Cung Ngũ: “Con không có mà. Con chỉ hỏi vậy thôi, biết thì biết thôi, ai thèm chứ. Con tắt máy đây!” Nói xong, cô phồng má lên, tắt máy điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy Công tước đại nhân vẫn ngồi yên chỗ cũ nhìn cô.
Cung Ngũ chớp mắt: “Được thôi, đúng là mẹ em biết chuyện, nhưng thế thì đã sao chứ? Hai người đâu có nói cho em biết đâu! Chẳng lẽ không nên cho em biết chuyện này à? Hôm nay cái cô ngực bự đó nói cho biết còn thấy giật mình, nếu hai người nói cho em biết sớm thì có phải em đã không bị giật mình rồi không?”
Cô nói năng đường hoàng, tức giận không thể chịu nổi, “Dù sao thì chuyện này anh Tiểu Bảo không đúng rồi!”
Công tước đại nhân vẫy tay với cô: “Qua đây.”
Cung Ngũ u ám liếc nhìn anh, chạy đến ngồi xuống bên cạnh, dựa vào trong lòng anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, vậy em không giận anh nữa, anh cũng đừng giận em nữa, có được không? Hai chúng ta hòa nhau đi. Có được không?”
Công tước đại nhân thở dài, nhéo má cô: “Không được cũng phải được, nếu mà còn giận dỗi với em thì chắc là anh đoản thọ thêm mấy năm mất.”
Cung Ngũ híp mắt: “Anh Tiểu Bảo, anh nói thế là không đúng rồi, từ sau khi đến Gaddles em ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy cơ mà, còn lúc nào cũng nghĩ đến chuyện không làm anh mất mặt, sao lại giận dỗi với anh được chứ?” Cô đặt tay lên má anh, lắc lư hai bên, cười hi hi nói: “Anh Tiểu Bảo anh Tiểu Bảo, em thích nhất là anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân cười, nắm lấy cổ tay cô đặt trước ngực mình, để cô cảm nhận được nhịp tim của anh, “Nếu như Tiểu Ngũ không gây họa nữa thì anh sẽ càng vui hơn.”
Cung Ngũ bĩu môi: “Hai lần đó chỉ là ngoài ý muốn thôi. Anh Tiểu Bảo thực ra đa số thời gian em đều rất ngoan ngoãn mà, khi em trèo cổng trường thực ra là vì muốn lên lớp, không muốn để họ gọi anh qua đó…” Cô im lặng một lát, thấy tự mình cũng không nói gì được nữa, đành nói: “Được thôi, em cũng cảm thấy cứ khiến cho trường học liên tục gọi anh đến thì không hay lắm, nhưng anh Tiểu Bảo cứ yên tâm đi, sau này em tuyệt đối sẽ không phạm lỗi như vậy nữa.”
Công tước đại nhân cười: “Nếu như vậy thì đương nhiên là càng tốt hơn rồi.”
Cung Ngũ nghe vậy, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhỡ sau này lại có chuyện gì nữa thì kiên quyết không được tìm Công tước đại nhân, nếu thực sự không được thì đến lúc đó tiêu chút tiền nhờ người giúp đỡ đóng giả phụ huynh cũng được!