Công Tước

Chương 513: Tôi không ổn thì mọi người đều không được ổn.3



Cô không vội vàng nghe điện thoại mà dìu Nhạc Mỹ Giảo ngồi xuống giường trước rồi mới nghe, là số lạ, nhưng người gọi đến chắc chắn là người cô quen, “Alo? Ai vậy?”

“Tiểu Ngũ!” Giọng nói lanh lảnh của Yến Đại Bảo vang lên, “Cậu như vậy là có ý gì hả? Cậu đã về Thanh Thành rồi mà không nói gì cho tớ biết à? Có phải là ở nước ngoài cậu kết giao được nhiều bạn bè mới cho nên quên hết bạn cũ rồi không hả? Đã bảo là có bạn mới không được quên bạn1cũ rồi cơ mà! Tớ đau lòng lắm đây này. Nếu như anh tớ không nói thì còn lâu tớ mới biết…”

Trong năm phút kể từ khi Cung Ngũ bắt đầu nghe điện thoại, Yến Đại Bảo cứ thế luyên thuyên mãi không ngừng, khiến Cung Ngũ không biết phải nói chen vào đâu.

Cuối cùng Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, có phải cậu có mới nới cũ không hả? Cậu nói đi!”

Cung Ngũ nhăn mặt lại, khó khăn nói: “Yến Đại Bảo, thực ra tớ đang bận, ngày mai có lẽ là mẹ tớ sẽ sinh em bé, nếu không8sao tớ lại không liên lạc với cậu ngay được chứ?”

Yến Đại Bảo chau mày nhăn mặt lại, vẻ mặt không tin tưởng: “Có thật không vậy? Bây giờ tớ không nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của cậu, sao tớ biết là cậu có nói thật hay không chứ?”

Cung Ngũ: “Chính xác trăm phần trăm luôn, sao tớ lừa cậu được chứ? Chắc chắn là sẽ không lừa cậu đâu.”

Yến Đại Bảo: “Hừ! Giả tạo! Cậu có biết bây giờ anh trai tớ ở nhà buồn thế nào không hả?”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Tại… tại sao chứ?“, Cô ngước lên2nhìn Nhạc Mỹ Giảo, vội vàng nói: “Thôi bỏ đi, đợi mẹ tớ sinh xong rồi tớ sẽ tìm cậu được không? Bây giờ tớ không tiện nói chuyện, cậu đợi tớ nhé!”

Nói xong, cô vội vàng tắt điện thoại, chỉ sợ mình bất cẩn nói ra gì đó, khiến mẹ cô nghe được.

Yến Đại Bảo nhìn điện thoại bị tắt ngang, tức giận gầm gào: “Anh ơi, đồ rùa đen Tiểu Ngũ dám tắt điện thoại của em kìa!”

Khi nói đến đây, cô ngồi về phía sau, trên ghế sofa đặt một con rùa bông màu đen. Cô cầm con4rùa đen ấn vào trong lòng đấm một lúc, “Tiểu Ngũ, tớ phải đánh chết cậu đánh chết cậu, đánh chết cậu!”

Đánh xong ngồi xuống, cô lại ôm con rùa nói: “Người ta còn muốn tặng Tiểu Ngũ con rùa này làm quà cơ đấy!”

Nói xong, cô lật ngửa bụng con rùa ra, giơ chữ thêu đằng trước cho Công tước đại nhân xem, “Anh nhìn xem này, thế này mỗi khi Tiểu Ngũ đi ra ngoài, cứ nhìn đến con rùa này là sẽ nhớ đến em rồi!”

Công tước đại nhân vừa ngước lên, suýt nữa thì sặc nước bọt khi nhìn thấy ba chữ “Yến Đại Bảo” thêu trên cái bụng trắng hếu của con rùa.

Công tước đại nhân khẽ ho một tiếng: “Đại Bảo, em thêu tên em lên người con rùa hình như không được tốt cho lắm thì phải.”

Yến Đại Bảo lật con rùa lại vỗ vỗ: “Có gì đâu mà không tốt chứ? Nếu vậy thì có thể luôn luôn nhắc nhở Tiểu Ngũ nhớ đến em, cứ nhìn thấy tên em là nhớ đến em, tốt quá ấy chứ. Hơn nữa, Tiểu Ngũ ngủ có một mình cô đơn lắm đúng không? Em tặng con rùa này ở bên cạnh cậu ấy, mềm mại, ấm áp, cực kỳ dễ chịu.”

Công tước đại nhân vuốt tóc, một lúc sau mới “ừ” một tiếng đáp lại.

Yến Đại Bảo đá chân, vò đầu con rùa bông, miệng nói: “Anh Bánh Bao đã nói rồi, chủ ý của em đều là tốt nhất, anh ấy làm xong rồi sẽ mang cho em, em thích lắm nhưng em chuẩn bị cho Tiểu Ngũ mà.” Cô nhìn anh trai, “Anh, anh nói xem Tiểu Ngũ có thích không?”

Công tước đại nhân nói: “Ừ.”

Yến Đại Bảo cắn răng, sau đó cúi đầu xuống: “Nhưng lần này Tiểu Ngũ về cũng không thèm nói cho em biết, thật là đáng ghét!” Tròng mắt đảo quanh một vòng, cô đứng bật dậy: “Cậu ấy không đến tìm em thì em sẽ đi tìm cậu ấy vậy! La la la, anh ơi, em đến bệnh viện thăm Tiểu Ngũ và cô Nhạc đây!”

Nói xong, cô chạy đi xỏ giày: “Con đi đây!”

Triển Tiểu Liên nhìn thấy cô chạy ra ngoài liền hỏi: “Yến Đại Bảo, con lại làm gì thế?”

Yến Đại Bảo khom người xỏ giày, nói: “Con muốn đi thăm Tiểu Ngũ!”

Cô xỏ giày vào rồi chạy thẳng, chạy được một nửa lại chạy lại đến bên sofa, ôm chú rùa bông kia đi: “Con đi đây!”

Triển Tiểu Liên nhìn bóng lưng cô, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn con trai mình rồi ngồi xuống ghế sofa, “Bệnh viện nào vậy? Khi nào sinh xong con nói cho mẹ biết, để mẹ đi thăm.”

Công tước đại nhân ngước lên nhìn bà, nói: “Vâng, ở bệnh viện tư nhân của Tào Khang.”

“Nửa năm nay ở Gaddles, hai đứa sống với nhau vẫn ổn chứ?” Triển Tiểu Liên cười híp mắt hỏi: “Có thấy chỗ nào không hợp không?”

Công tước đại nhân hơi nghĩ ngợi một lát, cười nói: “Không có.”

“Không có?” Vẻ mặt Triển Tiểu Liên không tin tưởng, “Giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt đã qua rồi, vẫn chưa thấy có chỗ nào không hợp à?”

Công tước đại nhân gật đầu: “Vâng.”

Triển Tiểu Liên nhìn anh đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng ít nhiều cũng thấy có chút không thoải mái. Đó là con trai của bà đấy, kết quả lại bị một cô gái cướp mất hồn phách, lại còn nói ở bên nhau nửa năm trời vẫn không thấy có chỗ nào không hợp, nói vậy ai tin được chứ?

Có ai hoàn mĩ không có khuyết điểm gì chứ? Khi bà nhìn Yến Đại Bảo cũng có lúc chán ghét muốn chết, cô nhóc đó còn có cả đống tật xấu. Nghĩ bà già rồi nên đui mù chắc?

Bà nhìn con trai mình với ánh mắt ghét bỏ. Bà chưa bao giờ nói bà làm mẹ hoàn hảo không một khuyết điểm, nhưng lại nói một cô gái mới quen biết một năm ở bên nhau nửa năm hoàn toàn không có vấn đề gì.

Công tước đại nhân nhìn bà: “Cô ấy rất tốt.”

Dù có nhiều vấn đề khó khăn hơn nữa cũng có thể giải quyết được, không phải là vấn đề gì to tát.

Triển Tiểu Liên đã không biết phải nói gì nữa, gật đầu: “Con nói tốt thì là tốt thôi. Cứ ở bên nhau đã, những cái khác chưa cần vội. Tiểu Ngũ còn nhỏ, còn đang đi học, làm tốt các biện pháp phòng chống, đừng để phình bụng con gái nhà người ta lên, rồi mẹ lại không biết phải ăn nói thế nào với mẹ Tiểu Ngũ.”

Công tước đại nhân: “…”

Hai mẹ con thực sự không thể nói chuyện tiếp được nữa. Một người nói luôn mồm, người còn lại nói cả nửa ngày trời mới được một chữ. Triển Tiểu Liên trợn mắt lườm, “Con trai à, nếu con có tin gì tốt phải nói ngay cho mẹ biết đấy nhé. Mẹ tuyệt đối sẽ là một bà mẹ chồng thoáng tính, tuyệt đối sẽ không vì con mà gây khó dễ con dâu đâu, con cứ yên tâm đi.”

Công tước đại nhân: “…”

“Con trai, con nói bao giờ thì Tiểu Ngũ chịu đồng ý kết hôn nhỉ? Bây giờ thì chắc chắn là không được rồi, nhưng sau này cũng phải có dự định chứ?” Triển Tiểu Liên nháy mắt nhìn Công tước đại nhân.

Công tước đại nhân chỉ nhìn gương mặt hóng chuyện đó của mẹ ruột mình, đứng dậy rồi ung dung bước đi.

Triển Tiểu Liên: “Ôi chao ơi, con trai tôi còn sĩ diện với tôi này! Tôi không tin bao nhiêu năm ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn mà lại không đợi được một cô con dâu!”

Sau đó lại nghĩ đến Yến Đại Bảo, bà không khỏi phiền muộn, chẳng trách người ta không muốn nuôi con gái. Nuôi con gái buồn lắm, một khi đã lấy chồng là coi như bị người ta cướp đi mất rồi.

Đại Bảo của bà là một khuê nữ, còn là một khuê nữ xinh đẹp ai gặp cũng yêu. Vừa nghĩ đến đây Triển Tiểu Liên liền cảm thấy mình có thể lập tức hiểu được cảm giác tâm lý như sắp bùng nổ của Yến Hồi khi mỗi lần nhắc đến chuyện gả con gái, mới chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu rồi, càng đừng có nói đến chuyện gả con gái đi.

Từ sau khi Tiểu Ngũ đi, cái thằng nhóc chết tiệt nhà Lý Tấn Dương đó đến nhiều hơn, Yến Hồi ngày ngày vác súng bazooka đến dọa người ta chạy mất, nếu cứ như vậy thì cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Đối với Lý Nhất Địch, dù có nửa đêm đang ngủ Yến Hồi cũng có thể bị chọc cho tức đến mức tỉnh ngủ.

Triển Tiểu Liên còn được an ủi vì dù sao bà cũng còn có một cậu con trai, cho dù Yến Đại Bảo có lấy chồng thật thì Tiểu Bảo cũng lấy được một cô vợ về, trong lòng ít nhiều cũng thấy thăng bằng trở lại. Còn về Yến Hồi thì cứ mặc kệ ông ta đòi sống đòi chết đi, bà cũng không muốn bận tâm đến cái đồ thần kinh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.