Công Tước

Chương 514: Tôi không ổn thì mọi người đều không được ổn.4



Vội vàng đi từ nhà đến bệnh viện, trên đường đi Yến Đại Bảo nhận được điện thoại của Lý Nhất Địch, cô hỏi: “Anh Bánh Bao làm sao vậy? Em đang bận đây.”

Lý Nhất Địch cười hỏi: “Đại Bảo đang bận gì vậy? Ngày hôm trước đã hẹn là hôm nay anh đến tìm Đại Bảo rồi mà.”

Yến Đại Bảo thoải mái lắc đôi1chân, dựa vào ghế, nói: “Em quên rồi! Anh Bánh Bao, Tiểu Ngũ về rồi, em phải đi gặp Tiểu Ngũ đây!”

Lý Nhất Địch nhướn mày: “Tiểu Ngũ về rồi là Đại Bảo ném ngay anh đi đấy à? Lát nữa tắt máy xong anh sẽ phải khóc một trận mới được.”

Khi anh nói chuyện, Lý Tư Không đang bị bốn người đàn ông cao8lớn vạm vỡ tạm giam trên ghế đột nhiên dựng tai ngẩng lên nhìn anh ta.

Lý Nhất Địch quay người đi về phía cửa sổ, “Bây giờ Đại Bảo đang trên đường đi à? Lát nữa anh đến tìm em được không?”

Yến Đại Bảo thẳng thừng từ chối: “Không được, em muốn đi gặp Tiểu Ngũ, đã rất lâu rồi em không được gặp Tiểu2Ngũ rồi, em phải nói chuyện con gái với nhau! Anh không được nghe!”

Lý Nhất Địch: “…”

Yến Đại Bảo cười hi hi: “Được rồi, em dẫn con rùa đen của em đi gặp Tiểu Ngũ đây! Hẹn gặp lại anh Bánh Bao sau nhé!”

Cô tắt máy luôn không một chút do dự.

Lý Nhất Địch vẫn còn cầm điện thoại, đôi mày kiếm bất giác nhướng4lên trên, nghe tiếng tút tút trong điện thoại, càng nghĩ càng thấy đau lòng. Đại Bảo cứ thế tắt máy của anh ta đi luôn sao?

Lý Tư Không hả hê đáp: “Đáng đời! Anh muốn lấy Yến Đại Bảo thì đợi thêm năm ba năm nữa đi. Ờ, nói không chừng năm ba năm nữa bỗng nhiên Yến Đại Bảo mới chớm biết yêu, rồi lại thích ai đó, đến lúc đó xem anh khóc thế nào. Em có lòng tốt nhắc nhở anh nhé, anh đừng có để tâm ba bảy hai mốt ngày gì nữa, cứ lừa cô ấy lên giường đã rồi tính… Đương nhiên, anh cũng phải giữ được mạng đến lúc cởi quần áo xong đã. Đôi mắt kia của chú Yến còn kinh khủng hơn cả tia X trong bệnh viện, anh chổng mông chú ấy cũng biết anh đi vệ sinh thế nào. Anh, anh chọn người khác đi, tuyệt đối không thể là Yến Đại Bảo được, không ai chịu nổi chú Yến đâu. Cái khẩu súng bazooka đó của chú ấy còn chưa có cơ hội thôi, nếu có cơ hội thì chắc chắn sẽ nổ banh xác đến mức ba mẹ không nhận ra nổi anh, anh còn hơi thở đã là tốt lắm rồi.”

Lý Nhất Địch lạnh lùng liếc nhìn Lý Tư Không, “Cảm ơn đã nhắc nhở, em lo chuyện của em đi.” Anh ta chỉ vào đống văn kiện trên bàn, “Đây là nhiệm vụ của sáng nay, không làm xong thì không được đi đâu hết!”

Lý Tư Không đập bàn: “Tại sao chứ? Đây là việc của anh, dựa vào đâu mà cứ ép em làm chứ? Em không muốn làm em không muốn làm, em ngu lắm, em không làm!”

Nói xong liền đứng bật dậy, kết quả vừa động đậy, bốn người đàn ông cao to phía sau anh ta liền xông lên, anh ta đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, hét lên với Lý Nhất Địch: “Anh, mẹ đã đồng ý cho em về Bảo Na rồi…”

“Em coi Tuyệt Địa là cái gì hả? Em muốn về thì về, không muốn ở đó nữa thì phủi đít đi thẳng à? Mẹ tìm anh mấy lần rồi, Tiểu Bảo cũng đích thân tìm anh nói chuyện rồi, anh mới đồng ý cho em về, em lại tưởng mình là ông lớn thật đấy à? Muốn tiêu tiền thì phải học cách kiếm tiền đã.” Lý Nhất Địch trừng mắt nhìn anh ta, “Không làm xong việc thì không được đi đâu hết! Các cậu canh chừng nó cho tôi!”

Lý Tư Không đập bàn mắng Lý Nhất Địch: “Mẹ kiếp! Khốn nạn!”

Lý Nhất Địch không thèm quay đầu lại nói: “Nếu như tìm được thì đi đi, anh không ngại đâu.”

Cánh cửa đóng lại, người đàn ông đứng ở cửa quay đầu lại nhìn, tận trách đứng nghiêm.

Hai tay Lý Tư Không buông thõng xuống bàn: “Lý Nhất Địch! Đồ khốn kiếp!”

Anh ta nằm nhoài lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Còn nói là anh trai, anh cái gì chứ? Đồ khốn nạn, nếu có ngày ông đây chết thì chắc chắn là do bị anh ép. Dựa vào đâu mà anh đi theo đuổi Yến Đại Bảo, còn bắt em làm việc thay chứ? Ông đây cũng muốn theo đuổi con gái chứ! Tức chết đi được…”

Anh ta cầm điện thoại ra gọi cho Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo!”

Yến Đại Bảo cười khanh khách: “Có phải là anh Màn Thầu lại phải làm việc rồi không? Anh Màn Thầu cố lên, he he he…”

Lý Tư Không nghiến răng nghiến lợi: “Em đang cười trên nỗi đau khổ của anh đấy à?”

“Không có mà, em chỉ đang thể hiện cảm xúc của bản thân một cách rất bình thường thôi, anh Màn Thầu đừng có giận mà.”

Lý Tư Không hít sâu, mỉm cười: “Yến Đại Bảo, nói cho em biết một tin tốt lành, anh Nhất Địch có người yêu rồi, dung mạo khuynh quốc khuynh thành xinh đẹp tuyệt trần, anh ấy thích cô ta lắm. Đại Bảo à, em nói xem hai chúng ta có nên chúc mừng anh ấy không?”

“Được chứ, chúng ta có nên mua quà gì không nhỉ?”

“Quà thì không cần đắt tiền, quan trọng là tấm lòng, Đại Bảo cảm thấy cái gì tốt thì mua cái đó, anh Màn Thầu sẽ ủng hộ Đại Bảo.”

Yến Đại Bảo cười: “Ừm.”

“Đúng rồi Đại Bảo, nếu vậy thì sau này anh ấy không có nhiều thời gian chơi cùng em rồi, em đừng buồn nhé.”

“Em có còn là trẻ con nữa đâu, em không buồn mà. Sau này nếu như anh Màn Thầu có thời gian thì đến chơi với em, Tiểu Ngũ đi Gaddles rồi, em không có người chơi cùng.”

“Bây giờ anh còn bị anh ấy cho người canh chừng ở văn phòng, bắt phải xem một đống tài liệu, anh chỉ cần trốn ra ngoài được thôi là sẽ tìm em đi chơi. Nếu như có một ngày nào đó anh ấy hỏi em có gặp anh không thì cho dù có gặp hay không em đều phải nói là không gặp, biết chưa hả?”

Yến Đại Bảo cười khanh khách, “Được thôi. À thôi nhé anh Màn Thầu, em sắp đến bệnh viện rồi, em đi gặp Tiểu Ngũ đây, em không nói chuyện với anh nữa. Anh đừng có đến đấy, Tiểu Ngũ là của anh trai em rồi!”

Thẳng tay tắt điện thoại, Yến Đại Bảo vui vẻ chờ được gặp Tiểu Ngũ.

Lý Tư Không xùy một cái, “Là của anh trai em, vậy thì bảo cậu ta đến cướp đi! Xem xem cậu ta có dám không?” Rồi anh ta vội vàng ngồi thẳng người lên, chỉnh lại cổ áo, cúi xuống bắt đầu xem tài liệu, mới xem chưa được một phút đã lại cầm điện thoại lên, do dự một lúc rồi thử gọi đến số điện thoại Cung Ngũ dùng trước đây. Trước đây anh ta đã gọi vô số lần nhưng không lần nào gọi được, sau này cho người kiểm tra mới biết hóa ra đã bị ngừng số.

Dù sao cũng chỉ là tạm ngưng số, còn tốt hơn dừng hẳn, mục đích tạm ngưng số là vì khi ở nước ngoài không dùng số đó nữa, nay cô ấy về nước rồi, liệu có dùng tiếp nữa không nhỉ?

Anh ta gọi đến số cũ của Cung Ngũ với tâm lý như vậy, kết quả đổ chuông thật.

Điện thoại đổ chuông mấy tiếng, giọng Cung Ngũ truyền đến trong điện thoại: “Alo? Ai đó?”

Lý Tư Không vội nói: “Đồ keo kiệt này!”

“Tút tút tút…”

Cung Ngũ thẳng tay cúp máy.

Lý Tư Không: “…”

Mối thù từ nửa năm trước mà đến nửa năm sau vẫn còn nhớ, chỉ là hôn một cái thôi mà. Lại dám cúp điện thoại của anh ta, đúng là đồ hẹp hòi!

Cung Ngũ mím môi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào số điện thoại đó: “Lý Tư Không khốn kiếp!”

Lại dám hôn trộm cô, hôn không thì thôi đi, lại còn dám để cho mẹ cô nhìn thấy, không thể tha thứ được, tuyệt đối không thể để ý đến anh ta được!

Chuyện này cô không dám nói với bất cứ ai, chỉ thầm giấu trong lòng, nhưng cô đã hạ quyết tâm sau này sẽ không để tâm đến Lý Tư Không nữa, vậy mà anh ta còn dám gọi điện thoại đến nữa, khốn nạn!

Lý Tư Không gọi liền mấy cuộc đều bị từ chối: “Chết tiệt, dám không nghe điện thoại! Cứ đợi đấy!”

Không gọi được điện thoại, Lý Tư Không đổi chiêu khác, gửi tin nhắn: [Này đồ keo kiệt kia, là tôi đây, cô vẫn còn giận à? Đã nửa năm rồi mà cô vẫn còn nhớ cơ à? Hai chúng ta có quan hệ tốt như vậy, cô nhỏ mọn như vậy có đáng không hả? Nói chuyện với tôi đi mà, tôi gọi điện nhé, có tốn tiền của cô đâu. Nếu như cô vẫn còn giận chuyện trước đây thì tôi xin lỗi cô còn không được à? Tôi chân thành xin lỗi cô, đó là tôi chỉ trêu chọc cô thôi mà.]

Cung Ngũ nhìn tin nhắn, hừ mũi, sau đó nghĩ ngợi, rồi vẫn trả lời một câu: [Vẫn còn giận, đợi khi nào tôi hết giận rồi sẽ nói chuyện với anh.]

Lý Tư Không vừa nhìn thấy có tin nhắn trả lời, không khỏi thở dài: [Keo kiệt à, tôi đã nói chỉ có cô là tốt thôi, cô đừng giận nữa mà. Tôi thực sự biết mình sai rồi, nông cạn lại vô tri, sau này tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn đó nữa. Cô đoán xem bây giờ tôi đang làm gì nào?]

Cung Ngũ tò mò: [Làm gì vậy?]

Lý Tư Không vừa thấy cô gái ngốc nghếch trả lời lại, liền gọi điện thoại đến, lần này cuối cùng Cung Ngũ cũng nghe máy, nhưng ngữ khí vẫn không mấy thoải mái: “Gì vậy?”

“Này đồ keo kiệt, bây giờ tôi đang làm việc đây.” Lý Tư Không có vẻ khoe khoang tự đắc nói: “Anh tôi quẳng gánh giữa chừng rồi, tôi đang tiếp nhận, nếu không phải vì không có thời gian thì bây giờ tôi đã đến thẳng chỗ cô xin lỗi rồi.”

Cung Ngũ bán tín bán nghi: “Anh nói là nhà anh thì anh cùng mẹ và chị gái chỉ cần tiêu tiền, còn chuyện kiếm tiền là ba anh và anh trai anh lo cơ mà.”

Lý Tư Không thở dài: “Tôi chém gió mà cô cũng tin à? Thực ra ba tôi nói ngày nào tôi cũng không nghề không nghiệp, cho nên tôi đành phải ngoan ngoãn làm việc thôi.”

Anh ta quyết không đề cập đến việc bên trong bên ngoài đều có bốn người canh chừng. Vốn dĩ chỉ có bốn người nhưng anh ta chạy hai lần, cho nên Lý Nhất Địch đã phái tám người canh chừng, đã gần hai tháng rồi, anh ta vẫn không chạy thoát được lần nào. Anh ta đang nghĩ cách tìm xem chỗ sơ hở, chờ đợi lần sau lại chạy trốn nữa.

Cung Ngũ chép miệng: “Vậy thì bây giờ anh đáng thương quá rồi.”

Lý Tư Không bắt đầu kể khổ: “Tôi đáng thương như vậy đấy. Keo kiệt à, cô không biết tôi có bao nhiêu việc chất đống trước mặt bây giờ đâu, chỉ nghĩ thôi đã muốn khóc rồi, còn không được làm sai nữa chứ. Nếu là tôi ký tên mà tôi làm sai thì còn phải chịu trách nhiệm thu dọn đống đổ nát đó. Mẹ tôi thương tôi nhưng mà mẹ tôi lại không nhanh nhẹn trong chuyện này, ba tôi phải đặc biệt dỗ dành bà ấy, chỉ nói mấy câu là mẹ tôi đã tin rồi, tôi thực sự phục bà ấy. Tôi là con trai bà ấy, tôi đáng thương như vậy mà bà ấy lại không quan tâm đến tôi… Thực sự tôi rất muốn khóc.”

Cung Ngũ nghe thấy anh ta nói thảm như vậy nhưng lại không cảm thấy đáng thương, mà thấy có chút vui mừng trên nỗi khổ của người khác, “Vậy sao? Vậy… anh cứ làm việc đi nhé, đợi anh làm xong việc rồi sẽ nói chuyện. Tôi đang ở bệnh viện, tôi tắt máy đây!”

Tắt điện thoại xong, Cung Ngũ cưới đến đau cả bụng, đáng đời lắm!

Lý Tư Không bị cô nhóc này cúp điện thoại hai lần, buồn bực thiếu chút nữa thì hộc máu, nhóc con chết tiệt, cứ đợi đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.