Công Tước

Chương 518: Một em bé mũm mĩm.3



Cung Ngôn Đình nhìn xung quanh, khu phòng bệnh cao cấp đang không phải là giờ thăm nom nên rất ít người, rất thích hợp để nói chuyện.

Anh ta đi trước đến chỗ gần cửa sổ, Công tước đại nhân đang chậm rãi đi đến, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta.

Cung Ngôn Đình mím môi, dường như phải lấy dũng khí mới nói: “Tôi muốn1hỏi anh một câu, rốt cuộc anh Phí và Tiểu Ngũ có quan hệ gì?”

“Trong mắt anh Cung thấy tôi và Tiểu Ngũ có quan hệ gì?”

Cung Ngôn Đình mím môi, “Anh và Tiểu Ngũ không hợp nhau.”

Công tước đại nhân cười: “Tôi vẫn luôn cho rằng hai người có hợp nhau hay không thì chỉ có người trong cuộc mới biết, những gì người khác8nhìn thấy đều chỉ là giả.”

Câu nói này đã trực tiếp chứng thực suy đoán kia của Cung Ngôn Đình, anh ta thực sự muốn nhảy dựng lên chỉ thằng người đàn ông đang đứng trước mặt ép hỏi xem có phải anh ta lừa gạt Tiểu Ngũ không, nhưng kết quả lại nói là: “Điều kiện của anh Phí còn có thể tìm được một2người hơn cả Tiểu Ngũ, tôi không thấy là Tiểu Ngũ có thể thích hợp với môi trường của gia đình anh Phí…”

Công tước đại nhân vẫn cười: “Nếu như anh Cung chỉ hơi hiểu tôi một chút thôi thì sẽ không nói ra như vậy.”

Cung Ngôn Đình hơi ngẩn người đi, có ý gì vậy chứ?

“Mẹ tôi quanh năm sống ở Thanh Thành, chỉ có4một mình tôi ở Gaddles. Tôi rất vui vì cô Nhạc lựa chọn cho Tiểu Ngũ học tại Gaddles. Nếu như đổi lại là người khác thì tôi nghĩ phủ Công tước vẫn sẽ chìm trong yên lặng không hề có chút sự sống nào.” Công tước đại nhân nhìn Cung Ngôn Đình, cười: “Anh Cung làm thế nào để phán đoán một người có phù hợp hay không? Nếu chỉ đơn giản là vì gia thế và thân phận khác xa nhau thì tôi nghĩ là hoàn toàn có thể khắc phục được.”

Cung Ngôn Đình không dám nói quá to, sợ làm kinh động đến người khác, đành phải nghiến răng nghiến lợi đè thấp giọng xuống: “Có phải hai người đã sống chung rồi không? Tiểu Ngũ mới mười chín tuổi thôi!”

“Tiểu Ngũ đã thành niên rồi, không phải vậy sao? Cho dù cô ấy có không phân biệt được quá nhiều thứ nhưng chắc chắn cô ấy hiểu được mình có vui vẻ hạnh phúc không. Tôi cho cô ấy được tương lai, cho nên tôi cũng có đủ dũng khí để cùng với Tiểu Ngũ gánh chịu bất cứ kết cục nào. Ngoài ra, Tiểu Ngũ vẫn luôn không muốn để cô Nhạc biết chuyện này, nên mong anh Cung tạm thời giữ kín giúp tôi và Tiểu Ngũ. Đương nhiên là tôi cũng hy vọng anh Cung giả vờ như không biết chuyện, nếu không sau này khi cô Nhạc biết chuyện rồi anh cũng không dễ ăn nói.”

“Rõ ràng anh biết là mẹ tôi sẽ không đồng ý, vậy mà vẫn còn muốn ở bên Tiểu Ngũ sao?”

“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô Nhạc. Tôi cũng tự tin là trong tương lai không xa sẽ được sự cho phép của cô Nhạc. Tôi thật lòng muốn ở bên Tiểu Ngũ, nếu như anh Cung lo lắng Tiểu Ngũ sẽ bị lừa thì cứ yên tâm. Ưu điểm lớn nhất của tôi là không dễ dàng từ bỏ mục tiêu đã chọn.”

Nói xong, Công tước đại nhân định rời đi, đột nhiên nhìn thấy Cung Ngũ đang lật đật chạy đến: “Anh Tư, anh Tiểu Bảo, sao hai người lại chạy đến đây? Em cứ tưởng là anh Tiểu Bảo lạc đường rồi chứ, em đang định đi tìm đây!”

Cô lùi lại, nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc: “Hai anh đang làm gì vậy?”

Cung Ngôn Đình vội vàng hắng giọng: “Không có gì, anh đang hỏi anh Phí về tình hình học tập của em thôi.”

Cung Ngũ bỗng trở nên lo lắng: “Anh Tiểu Bảo, anh có nói xấu em với anh Tư không đấy?”

Công tước đại nhân cười: “Sao lại thế được? Tiểu Ngũ học tốt như vậy, cho dù là tiếng Anh hay các môn học khác đều rất chăm chỉ, hiệu trưởng Page còn khen Tiểu Ngũ học tiếng Anh tiến bộ rất nhanh đấy.”

Cung Ngôn Đình lập tức hỏi: “Có phải bây giờ Tiểu Ngũ biết nói rất nhiều tiếng Anh rồi không?”

Cung Ngũ có chút đắc ý liếc nhìn Cung Ngôn Đình, “Đúng vậy, bây giờ em đã có thể hoàn toàn giao tiếp được với các bạn ở trong lớp rồi.” Còn chuyện bị tẩy chay cô hoàn toàn không nhắc đến nửa lời, có phải là chuyện gì to tát đâu chứ, nói ra chắc chắn lại khiến Cung Ngôn Đình vừa lo lắng vừa sốt ruột, chi bằng không nói ra thì hơn.

Công tước đại nhân tươi cười nhìn cô. Khi anh nhìn cô, trong mắt ánh lên tình cảm dịu dàng ấm áp giống như đang chứng thực lời cô nói: “Đúng vậy, đúng là tiếng Anh của Tiểu Ngũ tiến bộ rất nhanh.”

Cung Ngôn Đình khẽ ho một tiếng: “À ừm… Tiểu Ngũ này, anh đi thăm Tiểu Bát xem sao.”

Nói xong, anh ta quay người bước đi, cảm xúc trong lòng khó mà diễn tả thành lời. Đó là em gái của anh ta, người em gái đã bao năm nay khó khăn lắm mới quay trở về. Anh ta còn chưa có mấy cơ hội tiếp xúc với cô thì đã có một người đàn ông hoàn toàn xa lạ ở đâu chui ra chiếm đoạt, còn thân thiết với cô hơn cả anh trai. Nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

Cung Ngôn Đình vừa đi, Cung Ngũ đã vội hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh Tư vừa nói chuyện gì với anh thế? Có phải là anh ấy hỏi chuyện hai chúng ta yêu nhau không?”

Công tước đại nhân cười, “Anh ấy có chút nghi ngờ, anh không thừa nhận, cho nên không cần phải lo lắng đến những chuyện khác nữa.”

Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, “Sợ chết đi được ấy! Tối qua anh Tư còn đuổi theo em hỏi, em phải chạy ngay đấy!”

“Tiểu Ngũ giỏi lắm!” Công tước đại nhân đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Anh Tiểu Bảo, mẹ em nói sau này nếu như em trai em không nghe lời thì em có thế đánh nó.”

“Tiểu Ngũ có thích em trai không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Thích chứ! Đáng yêu, mũm mĩm, cực kỳ đáng yêu. Trẻ con nhà khác lúc mới sinh ra đều vừa nhỏ lại vừa còi, xấu ơi là xấu.”

Công tước đại nhân đặt tay lên eo cô rồi hôn cô, hôn xong mới ngẩng đầu lên, tươi cười nhìn cô, nói: “Nếu Tiểu Ngũ đã thích như vậy thì sau này chúng ta cũng sinh một đứa có được không?”

Cung Ngũ phồng má lên, một lúc sau mới nói: “Anh Tiểu Bảo, em vẫn còn đang đi học mà!”

Sinh em bé gì chứ, chuyện đó còn quá xa xôi. Cung Ngũ cảm thấy mình vẫn còn chưa trưởng thành, bây giờ nếu như nhắc đến chuyện sinh con thì thực sự quá đáng sợ.

Công tước đại nhân cười: “Chúng ta không vội, Tiểu Ngũ vẫn còn nhỏ, đợi sau này rồi nói cũng chưa muộn.”

Cung Ngũ bỗng thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu chạy: “Em đi thăm em trai đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.