Công Tước

Chương 524: Hồng nhan họa thủy.4



Ánh đèn chiếu một lúc rồi tắt đi, tiếng đóng cửa truyền đến, một bóng người đi về phía này.

Lý Tư Không chống tay lên xe, Cung Ngũ bị anh ta khóa chặt trong hai cánh tay, ngây ngốc ngồi lên xe. Hai người cùng lúc quay sang nhìn, sau đó cơ thể Lý Tư Không dần đứng thẳng dậy, ánh mắt cũng dần1trở nên lạnh lùng.

Bóng người đó lại gần, dáng người Công tước đại nhân đập vào tầm mắt họ, anh đứng thẳng trước đầu xe, sau đó cười với Cung Ngũ, đưa tay ra nói: “Tiểu Ngũ, đến đây!”

Cung Ngũ vội vàng nhảy xuống, chạy về phía đó. Lý Tư Không đưa tay ra kéo lại, biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Cậu ta?8Tại sao em lại phải qua đó chứ?”

Cung Ngũ phồng má lên, mở to đôi mắt vô tội nhìn anh ta, dè dặt chỉ vào Công tước đại nhân, nói: “Anh ấy gọi tôi qua đó…”

Lý Tư Không hơi híp mắt lại, anh ta cười: “Thế thì sao? Tiểu Ngũ, Cung Tiểu Ngũ, em đừng có nói với tôi người em nói là cậu2ta đấy nhé?”

Cung Ngũ mím môi, trầm mặc một lúc, cuối cùng cô gật đầu như hạ quyết tâm: “Đúng vậy!”

“Em nói lại lần nữa xem!” Lý Tư Không nhìn chằm chằm vào trong mắt cô, ngọn lửa hy vọng đã hoàn toàn tắt ngóm trong đôi mắt anh ta, anh ta cất cao giọng: “Em nói lại lần nữa xem!”

Cung Ngũ nhìn Công4tước đại nhân giống như cầu cứu. Công tước đại nhân yên lặng đứng đó nhưng không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn cô, Cung Ngũ đành phải nói với Lý Tư Không: “Chính là anh ấy, người tôi nói chính là anh ấy!”

Lý Tư Không nhìn chằm chằm vào trong mắt Cung Ngũ, bàn tay nắm lấy tay cô vẫn không rời ra, Cung Ngũ thử nhúc nhích cánh tay nhưng không thể buông ra được.

“Em lừa tôi có đúng không?” Anh ta hỏi, muốn xác nhận lại chắc chắn: “Tiểu Ngũ, em đang lừa tôi có đúng không?”

Sao lại là cậu ta được chứ? Sao lại là cậu ta được chứ? Trên thế giới này có bao nhiêu người như vậy, Thanh Thành có bao nhiêu người như vậy, tại sao lại cứ phải là cậu ta cơ chứ?”

Cung Ngũ mím môi, lông mày đã nhíu lại thành hình chữ bát, cẩn thận nói: “Chính là anh Tiểu Bảo!”

Bàn tay Lý Tư Không bỗng cuộn chặt lại thành nắm đấm. Anh ta vô duyên vô cớ bị đưa đến Gaddles, đang yên đang lành lại bị đưa về, bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là để cho anh ta không được gặp gỡ cô mà thôi. Không cần lý do, không cần mượn cớ gì hết, Công tước đại nhân chỉ cần dùng một chút thủ đoạn đã đạt được như ý muốn, còn coi Lý Tư Không anh ta như kẻ ngốc nắm trong lòng bàn tay chơi đùa.

Công tước đại nhân nhìn vẻ mặt anh ta, rồi chậm rãi đi về phía họ.

Anh lại gần nắm lấy tay Lý Tư Không, nói: “Chuyện giữa chúng ta, chúng ta có thể tự giải quyết được, cậu buông tay vị hôn thê của tôi ra trước đã.”

Công tước đại nhân vừa dứt lời, Lý Tư Không chợt buông tay ra, vung một nắm đấm thật mạnh về phía Công tước đại nhân, anh ta gầm gào hét lên: “Vị hôn thê? Cậu chơi tôi! Con mẹ nó cậu dám chơi tôi! Cậu coi tôi là kẻ ngốc, cậu đang chơi tôi như kẻ ngốc!”

Công tước đại nhân gắng gượng chịu đựng nắm đấm này của anh ta. Anh nghiêng đầu đi, liếc nhìn Cung Ngũ, giọng điệu không đổi: “Tiểu Ngũ em vào trong xe ngồi đi.”

Cung Ngũ hoảng loạn gật đầu, vội vàng chạy vòng qua chiếc xe phía sau Lý Tư Không, chạy một vòng rồi lại quay lại, lấy hết sức mở cốp xe ra, định mang chỗ tiền xu của cô đi. Nhưng mãi vẫn không mở ra được, cô cũng không dám hỏi mở ra thế nào, cho nên rụt cổ lại, chạy lạch bạch về phía xe của Công tước đại nhân. Cô không lên xe mà ngồi xổm bên cạnh xe, tay chống cằm quan sát tình hình bên kia.

Tài xế cẩn thận hỏi: “Cô Ngũ, cô có lên xe không?”

Cung Ngũ lắc đầu, “Không lên…” Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Bác tài, bác nói xem có cần phải báo cảnh sát không? Anh Tiểu Bảo vừa bị ăn một nắm đấm, nếu như bị thương thì phải làm sao đây?”

Tài xế im lặng một lúc, nói: “Không sao đâu, ngài Công tước và cậu hai Lý là anh em chơi với nhau từ thuở còn mặc quần thủng đít, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cung Ngũ há hốc miệng kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi lại: “Là anh em tốt chơi với nhau từ thời mặc quần thủng đít à? Có phải là tôi đã thành hồng nhan họa thủy rồi không? Đây là họ vì tôi nên mới mâu thuẫn với nhau.”

Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng động từ bên kia truyền đến, nhìn kỹ thì thấy hai bóng người đã bắt đầu đánh nhau dưới ánh đèn đường tối tăm.

Cung Ngũ khiếp sợ. Cô cảnh giác quay sang nhìn tài xế, hỏi: “Bác tài này, có phải họ đánh nhau vì tôi không? Nếu giống như trên phim truyền hình hay chiếu thì tôi có nên rút lui để tác thành cho hai anh em họ không?”

Tài xế: “…”

Bên này hai người đang đánh nhau kịch liệt không ai chịu nhường ai.

Lý Tư Không mắt đỏ ngầu, căm phẫn nghiến răng nghiến lời: “Vì một cô gái mà cậu đối xử với tôi như vậy sao? Ông đây coi cậu là anh em mà cậu lại coi ông đây là kẻ ngu ngốc để bỡn cợt à? Con mẹ nó cậu dám cố ý chơi đùa ông đây chỉ vì sợ ông đây giành được cơ hội trước đúng không? Cậu có còn là người nữa không hả?”

Công tước đại nhân xoay người kẹp cổ anh ta, ngước lên nhìn về phía Cung Ngũ, đè thấp giọng nói: “Tự mình ngu ngốc thì đừng có trách móc người khác!”

Lý Tư Không nghiến răng nghiến lợi, xoay ngược lại hung dữ kẹp chặt lấy Công tước đại nhân, “Cô gái mà ông đây đã nhắm rồi mà kẻ làm anh em như cậu còn dám cướp à? Cậu có còn coi ông đây là anh em nữa không hả? Cậu không biết xấu hổ à?”

Công tước đại nhân cười lạnh: “Hừ.”

Cả người Lý Tư Không như sắp bị lửa thiêu đốt nóng đến phát điên, anh ta ra tay càng ngày càng mạnh hơn, “Cô ấy là người ông đây đã nhắm sẵn rồi, cậu vẫn còn dám cướp à? Khi ông đây quen biết cô ấy, không biết cậu đang ở xó xỉnh nào nữa? Nếu không phải có tôi thì cậu có cơ hội quen cô ấy không hả?”

Công tước đại nhân: “Quay về tìm anh trai cậu đi, sắp xếp lại thời gian các sự việc rồi hãy nói.”

“Cậu vẫn còn dám cãi cơ à? Đồ cầm thú!”

“...”

“Cướp phụ nữ của ông đây! Súc sinh!”

“…”

“Người phụ nữ của anh em mà cậu cũng dám cướp à?! Cậu có xứng với tôi không? Hôm nay ông đây phải giết chết cậu mới hả giận được!”

“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.