Tiếng gầm gào của Lý Tư Không từ xa vọng đến, Cung Ngũ thấy vô cùng lo lắng. Cô ngồi xổm dưới đất, cắn ngón tay, không yên tâm: “Không được, tôi phải đi xem sao, anh Tiểu Bảo không thấy có tiếng gì cả, nhỡ chẳng may bị thương thì phải làm thế nào?”
May mà tài xế nhanh nhẹn nên kéo cô lại được: “Cô Ngũ, cô không1được qua đó! Cô nhìn hai người họ đi, đánh đến mức không nhìn rõ cả bóng người nữa. Động tác của ngài Công tước và cậu hai Lý nhanh như vậy, nếu cô mà qua đó thì chắc chắn hai người họ không sao hết, còn người bị thương lại là cô đấy.”
Cung Ngũ lùi lại, lo lắng nói: “Nhỡ chẳng may sau này có người mắng tôi8thì sao?”
Tài xế lắc đầu: “Không đâu. Chúng tôi đều biết chuyện này không liên quan đến cô Ngũ.”
Cung Ngũ vội gật đầu: “Đúng thế, đúng thế.”
Bên kia hai người đánh nhau dữ dội. Vị trí này đúng là ở giữa, nhìn thấy cổng lớn cũng nhìn được cả biệt thự nhưng đều cách rất xa, cho nên vệ sĩ không nhìn thấy được, người của biệt thự cũng2không nhìn thấy.
“Không được rồi, tôi phải qua đó xem sao, anh Tiểu Bảo không thấy nói gì cả…”
Tài xế vội vàng xuống theo: “Cô Ngũ…”
Không chỉ có tài xế xuống xe, người vệ sĩ phía sau cũng đi đến: “Cô Ngũ…”
Cung Ngũ quay đầu lại: “Yên tâm đi, tôi không ngốc đâu, tôi chỉ qua đó xem sao thôi, tôi không lại gần là được chứ gì.”
Bởi vì4cô cứ đòi đi qua đó, hai người vệ sĩ không còn cách nào khác đành phải đi theo cô. Hai người đó vốn dĩ đang đánh nhau ở sau đuôi xe, sau đó đã không nhìn thấy đâu nữa, Cung Ngũ đi về phía trước phát hiện hai người đó đã lùi xuống cách đó năm trăm mét.
Vệ sĩ không cho cô lại gần, Cung Ngũ đành phải đứng một bên, tay bắc thành hình chiếc loa gọi: “Anh Tiểu Bảo! Đừng đánh nữa, về đi ngủ thôi!”
“Đệch!” Giọng Lý Tư Không truyền đến, “Ngủ cái con khỉ, ông đây phải đánh chết cậu ta mới thôi… Ui chao…”
Cung Ngũ quay sang nhìn người vệ sĩ nói: “Có vẻ như anh Tiểu Bảo vẫn chưa bị đánh chết.”
Hai người vệ sĩ: “…”
Sau đó, Cung Ngũ lên xe, ngồi ngủ gật.
Cô biết hai người đó là anh em với nhau, dù có đánh thế nào thì cũng vẫn là anh em, cô mà xen vào thì chẳng khác nào không biết tự lượng sức mình, bao nhiêu vệ sĩ của Công tước đại nhân còn không ai lo lắng thì cô có gì phải lo chứ? Cô cứ ngoan ngoãn làm cái bình hoa thì hơn.
Ngồi trên xe một lát, có lẽ là quá buồn ngủ nên chỉ một lát sau cô đã gật gù, một lúc sau nhìn lại đã thấy dựa vào ghế ngủ say rồi.
Cung Ngũ không chỉ ngủ say mà còn nằm mơ, trong mơ có hai con sư tử đang cắn nhau, cắn đến mức toàn thân đầm đìa máu không chịu buông ra. Mùi máu tanh truyền đến, Cung Ngũ giật mình tỉnh giấc.
Cô được Công tước đại nhân ôm trong lòng, bờ môi bị anh chiếm lấy, cô mở mắt ra, mơ mơ màng màng: “Anh Tiểu Bảo, hai người không đánh nhau nữa à?”
Công tước đại nhân cười: “Ừ, không đánh nữa.”
Cô ngẩng đầu lên, đưa tay lên sờ mặt anh: “Anh Tiểu Bảo, mặt anh hình như hơi sưng… Ôi! Trán anh đang chảy máu này! Anh Tiểu Bảo, anh bị thương rồi à?”
Công tước đại nhân cười: “Không sao.”
“Đã bị thương rồi mà còn nói không sao nữa.” Cung Ngũ chớp mắt, “Anh Tiểu Bảo, anh không đánh lại được người ta thì đừng có đánh nhau nữa chứ! Em nói cho anh biết nhé, khi chênh lệch lực lượng quá nhiều thì đừng có dùng nắm đấm, khi cúi đầu cũng vẫn phải cúi đầu, đừng cho rằng đó là hèn nhát kém cỏi mà đó là thức thời, anh biết chưa?”
“Ừ.”
Cung Ngũ nhìn bên ngoài xe, hỏi: “Lý Tư Không đâu rồi?”
Công tước đại nhân cười: “Khóc về nhà tìm mẹ rồi.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt, chém gió quá là không tốt, nhưng không thể làm anh Tiểu Bảo mất mặt được, cô gật đầu, giơ ngón cái lên với anh: “Anh Tiểu Bảo dù có thế nào cũng không khóc!”
Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ lo lắng lắm à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Lo chứ!”
Công tước đại nhân liếc nhìn cô, im lặng. Lo đến mức ngủ quên, kiểu lo lắng này đúng là khiến người ta phục sát đất.
Cung Ngũ dường như hiểu được lời nói hàm ý của Công tước đại nhân, cô sờ mũi mình, nói: “À ừm thì em chỉ chẳng may ngủ quên mất thôi mà.”
Công tước đại nhân cười, “Được rồi, mệt rồi thì về nhà ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ về Gaddles.”
Cung Ngũ gật đầu: “Được thôi.”
Cô xuống xe, đứng sang bên cạnh, vẫy tay với anh: “Bye bye anh Tiểu Bảo.”
Công tước đại nhân cười: “Bye bye, ngày mai anh sẽ cho người đến đón em.”
Cung Ngũ đáp vâng, rồi lại nhìn vết thương của anh, lo lắng bước đi.