Sau khi trở về, rửa tay xong cô lại chạy đi tìm Bộ Tiểu Bát. Bộ Tiểu Bát sớm đã lăn ra ngủ như một chú lợn con. Nhạc Mỹ Giảo đang nằm trên giường, Bộ Tiểu Bát thì ngủ một mình, hai cánh tay mũm mĩm duỗi1lên cao như tư thế đầu hàng, đôi chân múp míp thì gập lại hệt như một chú ếch con, đang ngủ say sưa chẳng biết gì.
Cung Ngũ khom lưng ngắm nhìn cậu nhóc, đưa tay chọc chọc vào gương mặt mũm mĩm của cậu, nói: “Mẹ, có8phải Bộ Tiểu Bát nên giảm cân rồi không? Nếu cứ béo mãi như thế, sau này muốn lấy vợ cũng là vấn đề.”
Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô, “Thằng bé mới sinh được bốn ngày, không cho nó ăn lỡ như đói phải làm sao? Còn2giảm cân, người làm chị như con cũng tốt thật đấy.”
Cung Ngũ ngồi xuống giường, “Mẹ, ngày mai con phải trở về bên đó rồi.”
“Vốn dĩ cũng không cho con về, đừng làm lỡ chuyện học là được.”
Cung Ngũ gật đầu: “Mẹ yên tâm, con thông minh lắm.”
Đúng4là nói khoác mà không biết ngượng, Nhạc Mỹ Giảo không kìm được bật cười, “Chuyện học hành của con mẹ không giúp gì được, bản thân con phải tự xem xét mà làm.”
Bản thân bà không có cơ hội học hành nhiều, thế nên bà luôn hi vọng Cung Ngũ có thể tích lũy nhiều tri thức một chút, không như bây giờ, làm chuyện gì cũng để bản thân chịu thiệt, bị lừa xong mới nhận được một bài học.
Cung Ngũ nói: “Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.” Rồi cô ngẩng đầu nhe răng cười nói: “Đợi con trở về, sẽ có thể dạy cho Bộ Tiểu Bát.”
Bộ Sinh từ phòng sách bước đến, “Tiểu Ngũ cũng về ngủ đi, Mỹ Giảo chuẩn bị nghỉ ngơi thôi.”
Cung Ngũ đành đứng dậy, “Mẹ, con đi ngủ đây!” Cô lại véo má Bộ Tiểu Bát một cái, “Bộ Tiểu Bát chị đi ngủ đây!”
Bộ Tiểu Bát vẫn ngủ say sưa không hề nhúc nhích.
Cung Ngũ chạy về ngủ, Bộ Sinh đưa tay đóng cửa, hỏi: “Em thấy nhiệt độ thế này có nóng không?”
“Tôi còn chưa rửa mặt, đợi tôi rửa mặt xong rồi mới ngủ.”
Bộ Sinh không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng tắm lấy khăn ấm ra lau mặt cho bà, “Mau ngủ đi, đến đêm Tiểu Bát lại đòi bú sữa.”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ.”
Nhìn thấy bà lau mặt lau tay xong, Bộ Sinh nhận lấy chiếc khăn mà bà đưa sang, thuận thế cúi đầu hôn lên môi bà, mỉm cười, nói: “Em vất vả rồi.”
Nhạc Mỹ Giảo lườm anh ta, không nói gì.
Bộ Tiểu Bát đúng lúc ê a vài tiếng, Bộ Sinh đứng dậy bước đến xem, phát hiện cậu nhóc vẫn đang ngủ, mới quay trở lại bên giường ngồi xuống. Anh ta định hôn thêm một cái, kết quả Nhạc Mỹ Giảo xoay mặt đi chỗ khác, ghét bỏ nói, “Tôi phải ngủ rồi, cậu đừng làm phiền tôi!”
Bộ Sinh nhíu mày, đưa tay giữ chặt cằm bà, cưỡng chế dùng môi mình bịt kín môi bà lại, mãi đến lúc thỏa mãn mới chịu buông ra.
Nhạc Mỹ Giảo tức giận đánh anh ta mấy cái, “Cậu có bệnh à?”
Bộ Sinh liếc nhìn bà rồi đứng dậy mang khăn tay ra ngoài.
Nhạc Mỹ Giảo há hốc mồm, mãi một lúc sau mới nằm xuống ngủ.
Ngu ngốc như vậy, thật tức chết mà!
Trong phòng riêng của mình, Cung Ngũ đột nhiên giật mình ngồi bật dậy: “Ôi mẹ ơi! Tiền của mình!”
Cô trở mình, lồm cồm bò dậy, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Tiền của mình tiền của mình… Rất nhiều, rất nhiều tiền của mình…”
Cô lấy điện thoại ra run cầm cập lướt tìm số điện thoại gọi cho Công tước đại nhân, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, “Anh Tiểu Bảo!”
Giọng nói điềm tĩnh của Công tước đại nhân truyền đến: “Tiểu Ngũ sao thế? Muộn thế này gọi cho anh là có chuyện gì gấp sao?”
“Anh Tiểu Bảo, vừa rồi em mới nhớ ra, em đã bỏ rất nhiều tiền xu trong cốp xe sau của Lý Tư Không, anh có lấy ra giúp em không?” Cung Ngũ ôm lấy điện thoại, chỉ mong chờ một chữ “Có” của anh.
Công tước đại nhân đáp: “Tiền xu gì vậy?”
Trái tim của Cung Ngũ nháy mắt rơi xuống tận cùng vực thẳm: “Anh Tiểu Bảo, chính là số tiền xu em để trong cốp xe sau của Lý Tư Không ấy! Anh ta có đưa cho anh không?”
Công tước đại nhân có chút kinh ngạc, “Không có.”
Cung Ngũ bỗng gào thét thảm thiết: “Tiền của em——”
Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ đừng sốt ruột, không sao đâu, chỗ đó bao nhiêu tiền?”
Giọng nói Cung Ngũ có chút nghẹn ngào, nói: “Bốn nghìn năm trăm mười hai đồng chín hào. Anh Tiểu Bảo, đó là số tiền em định trả cho anh! Phải làm sao bây giờ… Anh Tiểu Bảo em cúp máy trước đây, em phải đi tìm Lý Tư Không đòi tiền!”
“Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân vội vã lên tiếng: “Đừng vội, anh sẽ giúp em đòi lại tiền.”
Cung Ngũ hỏi: “Thật sao?”
“Ừm, thật, em đừng nôn nóng, cũng đừng gọi điện cho cậu ta.”
Cung Ngũ hít hít mũi: “Vậy anh nhất định phải gọi cho anh ta đấy!”
Cô cũng không muốn gọi cho Lý Tư Không, anh ta còn keo kiệt hơn cả cô, lại thích so đo từng tý một.
Công tước đại nhân đáp: “Được, sau khi anh lấy về sẽ tự mình cất giữ, cứ xem như em đã trả cho anh, như vậy em cũng không cần lo lắng đến không ngủ được nữa, có được không?”
“Vâng, vậy anh Tiểu Bảo, anh phụ trách lấy lại số tiền đó nhé, em sẽ không quan tâm nữa đâu! Trong sổ ghi chép của em, em sẽ ghi lại đã trả anh bốn nghìn năm trăm mười hai đồng chín hào.”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Được, không thành vấn đề.”
Cung Ngũ lúc này mới có thể thở phào một hơi, trước khi cúp máy còn không quên nhắc nhở: “Anh Tiểu Bảo, anh nhất định phải đòi lại đấy, bằng không anh sẽ bị thiệt thòi!”
Công tước đại nhân vẫn mỉm cười: “Được, chắc chắn rồi.”
Sau khi cúp máy, Cung Ngũ vội vã moi quyển sổ tay của mình ra ghi lại, thành công trả thêm bốn nghìn năm trăm mười hai đồng chín hào.
Ghi chép xong, cô chống cằm cắn bút nhìn lên đèn treo tường. Nếu cô đem bức tranh làm bằng vàng đó đi bán, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, nếu bán bức tranh đó đi, lại có thể trả thêm một ít tiền rồi.
Nhưng cô lại nghĩ, chỉ sợ không tìm được người mua, hoặc tùy tiện tìm một người để bán lại bị thiệt. Mấy chuyện này Cung Ngũ tuyệt đối sẽ không làm, chuyện làm ăn lỗ vốn ai lại làm chứ?
Vì tung tích của số tiền xu đã được làm rõ nên tối đó Cung Ngũ ngủ rất ngon, vừa đặt lưng xuống đã ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau. Lúc cô mơ mơ hồ hồ bò dậy, bên ngoài có người gõ cửa, cô giúp việc ở bên ngoài nói vọng vào: “Cô Tiểu Ngũ, có người đến đón cô, cậu Bộ bảo tôi đến bảo cô chuẩn bị nhanh lên một chút!”
Cung Ngũ ngồi bật dậy: “Đến ngay!”
Cô vội vội vàng vàng chuẩn bị, lúc chạy ra liền nhìn thấy một vệ sĩ vẫn luôn đi theo bên cạnh Công tước đại nhân đang đứng giữa phòng khách đợi cô. Nhìn thấy Cung Ngũ, anh ta liền lên tiếng: “Cô Ngũ, Công tước đại nhân bảo tôi đến đón cô. Ngài ấy còn bảo tôi báo với cô một tiếng, thời gian trở về Gaddles phải dời lại vì xảy ra chuyện đột xuất ngoài ý muốn.”
Cung Ngũ mở to mắt, há hốc mồm, vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi: “Hả? Tại sao vậy?” Cô nhìn ra ngoài cửa, hỏi: “Anh Tiểu Bảo đâu?”
Vệ sĩ đáp: “Nửa đêm Công tước đại nhân đã đến bệnh viện, tối qua cậu hai Lý xảy ra tai nạn xe…”
Cung Ngũ đưa tay bịt kín miệng, sợ bản thân hét lên làm Bộ Tiểu Bát giật mình, cô vội vàng hỏi: “Chết… Chết chưa?”
Vệ sĩ liếc nhìn cô, phản ứng này quả là giống hệt Công tước đại nhân, câu đầu tiên hỏi chính là đã chết hay còn sống. Anh ta hắng giọng: “Đã làm phẫu thuật hai tiếng, trên người bị gãy xương, vẫn đang nằm trong phòng bệnh nặng của bệnh viện, chỉ cần tỉnh lại sẽ không sao.”
Nói vậy nghĩa là vẫn còn sống.
Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, nếu Lý Tư Không mà chết thì toi.
Cô hỏi: “Anh Tiểu Bảo bảo anh đến đón tôi sao?”
Vệ sĩ gật đầu: “Vâng, Công tước đại nhân sai tôi đến đón cô Ngũ đến bệnh viện.”
Cung Ngũ vội chạy đi báo với Nhạc Mỹ Giảo một tiếng: “Mẹ, có chuyện đột xuất, phải dời lại mấy ngày nữa mới về trường, con có một người bạn vừa bị tai nạn xe, con phải đi xem thử.”
Nhạc Mỹ Giảo đang bế Bộ Tiểu Bát cho bú sữa. Bộ Tiểu Bát đang nhắm nghiền mắt, cái miệng nhỏ ra sức hút sữa đến mặt cũng đỏ bừng. Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ: “Do con có chuyện thì giải thích trước với cậu Phí một tiếng, đừng để đến lúc đó lại tự mình quyết định lung tung.”
“Mẹ yên tâm, con biết rồi. Con đi đây, con phải đi xem thử...” Còn chưa kịp nói xong, Cung Ngũ đã xông ra ngoài, nói với vệ sĩ: “Chúng ta đi thôi!”