Công Tước

Chương 531: Yến đại bảo bị đả kích.3



Mục Hi vội vàng đẩy cửa đi vào: “Tiểu Màn Thầu!”

Triển Tiểu Liên đi theo sau lưng, “Tiểu Màn Thầu tinh thần không tệ, lúc sáng còn nghĩ rằng không ổn rồi.”

Lý Tư Không vừa nhìn bà liền cảm thấy đau chân, “Dì Triển, dì Triển tuyệt đối đừng đụng vào chân con…”

Triển Tiểu Liên1cười nói: “Yên tâm đi, dì Triển thương con như vậy, đụng vào chân con, con đau thì dì cũng đau lòng có đúng không?”

Lý Tư Không vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đúng, vậy… Á——đau mà dì Triển…”

Triển Tiểu Liên thong thả rút tay lại: “Tiểu Màn Thầu ngoan, tĩnh dưỡng cho tốt, đừng8cử động rồi hét to như thế.”

Mục Hi đứng bên cạnh trừng mắt: “Băng dính! Cậu không được ức hiếp Tiểu Màn Thầu, nó đã thành ra như vậy rồi!”

Triển Tiểu Liên cười híp mắt: “Tiểu Màn Thầu đã thành ra như vậy, tôi có thể ức hiếp gì nó chứ?”

Lý Tư Không muốn khóc2mà không ra nước mắt: “Mẹ, mẹ bảo dì Triển ra ngoài đi, dì ấy ở đây thì con lại bị đau chân, đã gãy không biết bao nhiêu lần rồi.”

Mục Hi vội vàng giơ tay đẩy Triển Tiểu Liên ra ngoài, “Băng dính, băng dính, cậu ở ngoài đợi tôi đi, một lát tôi4sẽ ra.”

Triển Tiểu Liên đi ra ngoài đợi, Lý Nhất Địch đi qua: “Dì Triển, đừng nghĩ cháu và Tư Không giống nhau, hai người họ bị ba cháu chiều hư luôn rồi… Ơ? Chị!”

Một cô gái trẻ tuổi tóc dài qua lưng đang chạy từ đầu hành lang bên kia về phía bên này.

Cô vô cùng xinh đẹp tự tin, gương mặt cực kỳ giống Mục Hi, làn da trắng trẻo long lanh như nước, sau lưng còn có sáu bảy người thanh niên lực lưỡng chạy theo, giày cao gót giẫm trên sàn nhà bóng loáng, phát ra âm thanh vang dội.

Triển Tiểu Liên xoay đầu lại nhìn cô, “Cơm Nắm, mau qua đây với dì Triển nào.”

Cơm Nắm đi qua, ngoan ngoãn ôm lấy Triển Tiểu Liên: “Dì, lâu rồi không gặp dì, cháu nhớ dì lắm!”

“Cơm Nắm nhà ta thật sự càng lớn càng xinh đẹp!” Triển Tiểu Liên xoa mặt cô, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.

“Cháu đến thăm Tiểu Màn Thầu, thằng nhóc này…”

Sau khi cô đi vào, Tiểu Màn Thầu vừa nhìn thấy cô liền lập tức uất ức hét lên: “Chị!”

Cơm Nắm nhìn anh ta một cái, giơ tay dùng sức vỗ lên chân anh ta: “Tiểu Màn Thầu, em còn chưa chết à?”

Lý Tư Không: “Aaaaaa——mẹ, chị muốn mưu sát con aaaaaaaaaaaaa…”

Cơm Nắm rút tay lại, lườm anh ta: “Lúc chị nhận được điện thoại còn nghĩ em chết rồi, sớm biết em còn sống thì chị không đến đâu. Chị định trở về tham gia tang lễ của em, lãng phí tình cảm của chị quá rồi.”

Lý Tư Không: “Chị, chị có phải là chị ruột của em không?”

Cơm Nắm trợn mắt: “Chị xem như không phải là được rồi, chị không có người em trai khiến người khác tức chết như vậy.”

Lý Tư Không khóc lóc: “Mẹ, mẹ xem chị kìa!”

Mục Hi trừng mắt nhìn Cơm Nắm: “Cơm Nắm, Tiểu Màn Thầu đã bị như vậy rồi mà.”

“Đáng đời nó!” Cơm Nắm cười trên nỗi đau của người khác: “Chị đợi xem hai tháng nữa em sẽ đi khập khà khập khiễng, đến cả con gái cũng không bằng.”

Lý Tư Không vội vàng làm nũng với mẹ mình: “Mẹ, mẹ xem chị kìa!”

Mục Hi cốc nhẹ vào trán Cơm Nắm: “Con đừng ức hiếp Tiểu Màn Thầu.”

Cơm Nắm đứng ở đầu giường, lại giơ tay vỗ lên chân Lý Tư Không: “Tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để bị què. Chị đang bận lắm, bái bai!”

Lý Tư Không đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Mẹ——aaaaa——”

Cơm Nắm đi qua, giơ tay ôm lấy Công tước đại nhân: “Ôi Tiểu Bảo của chúng ta vẫn đẹp trai như vậy, đẹp trai hơn hai đứa em trai của chị nhiều.”

“Chị, rốt cuộc chị là chị ruột của ai vậy?” Lý Tư Không gào thét.

Cơm Nắm xoay đầu lại: “Ai đẹp trai thì chị làm chị ruột của người đó, em xem dáng vẻ của em bây giờ, so với Tiểu Bảo, rốt cuộc là ai đẹp trai hơn?”

Cô nhìn trên dưới cả người anh ta đầy vẻ chán ghét, Lý Tư Không lập tức suy sụp, “Chị không phải là chị ruột của em, em toàn bị Bảo ức hiếp, cậu ấy cướp cô gái em thích, chị lại không giúp em…”

Cơm Nắm nhíu mày: “Ôi, còn có chuyện này nữa, tự em không có bản lĩnh, cướp không lại Tểu Bảo thì tức giận cái gì? Cướp phụ nữ phải nhờ vào bãn lĩnh, ai có bản lĩnh khiến người ta thích mình thì người đó thắng. Em như vậy, đổi lại là chị, chị cũng không cần em, chị chọn Tiểu Bảo.”

Công tước đại nhân mỉm cười dịu dàng với Cơm Nắm.

Cơm Nắm ôm lấy tay anh, dựa đầu vào vai anh, vui vẻ nói, “Chị thích người đàn ông dịu dàng, em xem tính cách em thế nào? Hằng ngày không học hành gì thì không nói, còn chơi bời lêu lổng, đi theo đuổi con gái người ta, ai mà thích em?”

Lý Tư Không: “…”

Mục Hi buồn bực trong lòng nhìn Cơm Nắm, “Cơm Nắm, con không giúp em trai con à?”

Cơm Nắm liếc mắt: “Con làm sao để giúp? Con không thể giúp nó theo đuổi con gái mà.”

Lý Tư Không khóc lóc: “Mẹ, chị cứ ức hiếp con!”

Mục Hi gõ vào trán Cơm Nắm: “Con còn ức hiếp nó? Nó đã thành ra như vậy rồi, nó đâu phải cố ý.”

“Bỏ đi, bỏ đi, con bận rồi, con trước đi đây. Tiểu Bảo, hẹn gặp lại em sau nhé.” Cơm Nắm trợn đôi mắt xinh đẹp, chào hỏi Mục Hi, giày cao gót giẫm “cộp cộp cộp” bước ra ngoài.

Mục Hi tức giận trừng mắt, “Cơm Nắm!”

“Dì Triển cháu đi đây, Tiểu Màn Thầu vẫn chưa chết, sớm biết vậy thì cháu đã không về rồi. Thời gian của cháu quý như vậy, lại cứ lãng phí vì thằng nhóc này.” Cơm Nắm vén mái tóc đen bóng mượt dài qua lưng, từ trên xuống dưới đều ánh lên sự khỏe mạnh.

Triển Tiểu Liên gật đầu: “Cơm Nắm có thời gian thì đến nhà dì chơi nhé, mau mau dạy bảo Yến Đại Bảo, nó bây giờ sắp trở thành đứa con gái hoang dã rồi.”

Cơm Nắm mỉm cười: “Đại Bảo sẽ không vậy đâu, Đại Bảo rất ngoan, từ từ rồi sẽ tốt mà dì.”

Triển Tiểu Liên rất ngưỡng mộ Cơm Nắm, lúc nhỏ Cơm Nắm không khác gì Đại Bảo, vừa mập lại vừa nghịch ngợm phá phách, kết quả bây giờ thì sao?

Cơm Nắm mười sáu tuổi thì nổi tiếng sau một mẫu quảng cáo sản phẩm bảo vệ da, đến giờ đã vô cùng nổi tiếng trong làng giải trí, còn nổi hơn cả Mục Hi lúc trước, đi đến đâu cũng được xem là nữ thần. Quay đầu lại nhìn Yến Đại Bảo nhà mình chỉ biết ăn chơi, Triển Tiểu Liên thật sự buồn phiền.

Cơm Nắm xuất hiện như một cơn gió rồi lại rời khỏi như một cơn gió, hình ảnh sáu bảy người vệ sĩ tránh đường ra khiến cho cô nhìn rất giống một đại tỷ.

Lý Nhất Địch bị quên lãng trong một góc, anh ta im lặng nhìn trời: “Chị mình bây giờ đã đến mức trong mắt không còn thấy ai nữa rồi, mình đứng sờ sờ ở đây, chị ấy hoàn toàn không nhìn thấy, đến cả chào hỏi cũng không nói một lời.”

Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Nó nhìn thấy Tiểu Màn Thầu rồi, Tiểu Màn Thầu thật hạnh phúc.”

Lý Nhất Địch: “…”

Dư âm gào thét của Lý Tư Không vừa chấm dứt, anh ta đang khóc lóc kể tội với Mục Hi: “Mẹ, chân con sắp bị chị vỗ đau chết rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.