Cung Ngũ đóng cửa lại, đi tới gần Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo vẫn ngồi im không cử động, cũng chẳng thèm nhìn tới cô.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, Cung Ngũ càng thêm chắc chắn Yến Đại Bảo đang giận mình.
Cô đi đến ngồi xuống cạnh, giơ tay khẽ huých Yến Đại Bảo, “Đại Bảo, Đại Bảo này, đang yên lành sao cậu lại làm lơ tớ thế? Giận tớ à? Tớ là khách của nhà cậu, cậu như vậy có phải không đúng lắm không?”
Yến Đại Bảo: “Tớ đang tức giận!”
Cung Ngũ chớp1mắt, hỏi: “Tại sao cậu lại tức giận?”
Yến Đại Bảo lên án: “Tiểu Ngũ, có phải cậu có bí mật gì đó giấu không cho tớ biết không?”
Cung Ngũ lập tức căng thẳng, cô cảnh giác nhìn Yến Đại Bảo, “Cậu đang nói chuyện gì thế?”
Yến Đại Bảo ghé sát vào mặt Cung Ngũ: “Cậu còn không chịu nói?”
Cung Ngũ chớp mắt, biểu cảm trên mặt vô cùng ủ rũ, qua một hồi mới nói: “Yến Đại Bảo, cậu nhất định ép tớ phải nói à?”
Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Phải nói, bằng không tớ8sẽ giận cậu!”
Cung Ngũ suýt chút nữa phát khóc, vì thế cô thành thật đem bí mật mình cảm thấy không được tiết lộ với ai nói cho Yến Đại Bảo biết.
Yến Đại Bảo nghe xong thì sững sờ,”Tiểu Ngũ, chuyện tớ nói không phải chuyện đó…”
“Vậy sao cậu không nói sớm?” Cô lùi về sau, trực tiếp nằm lên giường, suýt chút thì bật khóc, “Tớ nghĩ rằng cậu nói chuyện này, giờ phải làm sao đây…”
“Tiểu Ngũ… tớ không biết2cậu để ý đến chuyện đó? Tớ chỉ muốn hỏi chuyện của cậu và anh tớ.”
“Tớ và anh Tiểu Bảo có chuyện gì chứ? Chúng tớ đang yêu nhau mà, có gì để nói đâu?”
Yến Đại Bảo cúi đầu nắm góc áo, lén liếc mắt nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Tiểu Ngũ, giờ cậu nói cũng không muộn, cậu nói rồi thì tớ không giận nữa, nếu không tớ sẽ còn tiếp tục giận.”
“Tớ chỉ muốn tiếp tục mối quan hệ yêu đương với anh Tiểu Bảo!”
Yến Đại Bảo: “Còn gì nữa không?”
Cung Ngũ hít4hít mũi, nói: “Tớ đã ngủ với anh Tiểu Bảo rồi!”
“Tiểu Ngũ, cậu vẫn lừa tớ! Tớ đã thấy hết rồi, cậu và anh tớ ôm nhau hôn nhau nữa!”
“Tớ đã ngủ với anh cậu rồi, hôn thì có gì đâu?”
Yến Đại Bảo chớp mắt lia lịa, “Vậy…”
“Vốn dĩ là vậy!” Cung Ngũ nói: “Không phải chỉ hôn thôi sao? Có cái gì mà phải lừa cậu chứ?”
Yến Đại Bảo vô tội nhìn cô, “Nhưng mà, nhưng mà…”
“Yến Đại Bảo!” Cung Ngũ đột nhiên đứng dậy, vỗ vai Yến Đại Bảo, nói: “Tớ nói này, tớ cảm thấy, cậu nên yêu đương đi!”
Đôi mắt to của Yến Đại Bảo lóe sáng, “Hả?”
Cung Ngũ nghiêm túc nói: “Yến Đại Bảo, cậu thật sự nên yêu rồi!”
“Tại sao?”
“Cậu tự nghĩ xem, sau khi tớ chuyển trường ra nước ngoài, có phải cậu cảm thấy rất cô đơn, sẽ cảm thấy không có ai chơi cùng, lúc một mình sẽ rất buồn chán?”
“Đúng đó!”
“Bởi vậy…”Cung Ngũ nói: “Yến Đại Bảo nên yêu đương rồi!”
“Nhưng mà… tớ phải tìm ai yêu đương đây?”
Cung Ngũ vừa nghe, lập tức chống cằm, nghiêm túc phân tích: “Tớ yêu anh cậu, hay là, cậu yêu anh Tư tớ đi? Anh Tư của tớ cũng như anh Tiểu Bảo…” Sau đó cô lại lắc đầu: “Không được, không được, tớ cảm thấy nếu anh Tư tớ yêu cậu, có lẽ sẽ rất khó sống.”
Yến Đại Bảo vừa nghe, lập tức không phục: “Tại sao chứ?”
Cung Ngũ nhìn cô một cái, nói: “Vì nhà tớ không giàu có như nhà cậu, không xứng…” Chủ yếu là sợ Cung Ngôn Đình bị ba của Yến Đại Bảo đánh chết, nên phải tìm một người mà ba của Yến Đại Bảo không thể đánh chết mới được.
Yến Đại Bảo chống cằm, nói: “Ừ. Vậy tớ lại giúp cậu suy nghĩ…”
“Yến Đại Bảo, cậu cảm thấy trong những người nhà cậu quen biết, có ai có gia thế không thua kém nhà cậu không?”
“Nhà anh Bánh Bao đấy!”
“Lý Nhất Địch là họ hàng nhà cậu, không được! Đổi nhà khác đi.”
Yến Đại Bảo thở dài, “Được rồi, dì Mục thật là ngốc, đến giờ còn nói với tớ, muốn tớ làm con dâu dì ấy, còn nói dì ấy có tận hai người con trai…”
Cung Ngũ hít hít mũi, hỏi: “Dì Mục là ai?”
“Là mẹ của anh Bánh Bao, rất xinh đẹp, là một đại mỹ nhân đấy!”
Cung Ngũ chớp mắt, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vội vàng hỏi: “Không phải là dì của cậu sao? Tại sao lại không cùng họ với cô Triển?”
“Đương nhiên không phải, dì Mục họ Mục, tên là Mục Hi, mami tớ là Triển Tiểu Liên, tại sao dì ấy phải mang họ Triển?”
“Không phải cậu nói là họ hàng sao? Lại gọi bằng dì, lẽ nào mẹ của anh Bánh Bao và cô Triển không phải là hai chị em?”
“Tiểu Ngũ sao cậu lại ngốc như vậy? Không phải có câu nói thân như chị em sao? Dì Mục và mami tớ không phải là chị em ruột, nhưng có mối quan hệ tốt như chị em. Dì Mục và mami tớ là bạn tốt nhất của nhau, bọn họ chơi với nhau từ lúc vào trung học, tình bạn của họ là thiên trường địa cửu…”
“Vậy tức là mẹ của anh Bánh Bao và cô Triển, thật ra không phải là chị em ruột đúng không?”
Cô nhớ lại rồi, người phụ nữ xinh đẹp đó thì ra là Mục Hi, nghe nói là một siêu mẫu giải nghệ về chăm sóc gia đình. Giờ nghĩ lại thấy thật tiếc, lúc đó đáng lẽ phải nhìn bà nhiều hơn!
Vẻ ngoài hoàn toàn không giống cô Triển, thì ra là không có quan hệ gì, vậy mà cô còn nghĩ bọn họ là họ hàng.
“Yến Đại Bảo này, thân như chị em và chị em ruột là hai chuyện khác nhau! Hai nhà các cậu thân thiết như họ hàng, nhưng trên thực tế lại không phải họ hàng, vẫn có khác biệt với họ hàng một chút.”
“Tiểu Ngũ, vậy tớ và anh Màn Thầu thử yêu nhau có được không?”
“Anh Màn Thầu của cậu… không đáng tin, tại sao cậu không thử với anh Bánh Bao đi?”
Yến Đại Bảo thở dài: “Anh Bánh Bao có bạn gái rồi!”
“Vậy thôi đi… Hay cậu và chú Út của tớ thử yêu nhau? Nếu cậu và chú Út của tớ thành đôi, sau này cậu sẽ là thím của tớ, sau này tớ còn phải gọi anh Tiểu Bảo là chú Tiểu Bảo… Ha ha ha ha…”
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Tớ nhớ trước kia cậu từng nói với Tần Tiểu Ngư rằng chú Út nhà cậu rất trăng hoa đúng không?”
Cung Ngũ chặc lưỡi, “Đúng vậy, chúng ta phải tìm một người giống anh Tiểu Bảo, hoàn toàn không có quan hệ gì với con gái mới được.”
Vì thế hai người ôm đầu suy nghĩ một hồi, vẫn không tìm ra được ai thích hợp với Yến Đại Bảo trong số những người mà họ quen biết.
Cung Ngũ quyết định không chào hàng anh Tư mình nữa, lỡ bị ba của Yến Đại Bảo chém một dao nữa, không chừng sau này không thể sinh con được. Không phải Cung Ngũ có tật giật mình mà là cô cảm thấy ba của Yến Đại Bảo có thể làm ra những chuyện giống như lão già du côn xã hội đen.
Khi hai người đang tựa đầu vào nhau suy nghĩ tìm người thích hợp thì có người gõ cửa phòng, giọng của Triển Tiểu Liên truyền tới: “Tiểu Ngũ, Đại Bảo, ra ăn cơm đi. Đúng rồi Đại Bảo, anh Bánh Bao đến tìm con kìa.”
Hai người trong phòng cùng lên tiếng, đứng dậy mắt nhìn nhau, quyết định ăn xong thì sẽ tiếp tục nghiên cứu tìm người phù hợp. Đàn ông trên đời nhiều như vậy, không tin không tìm được ai để yêu Yến Đại Bảo!
Hai người đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Lý Nhất Địch đứng bên dưới, đang cười vui vẻ ngẩng đầu nhìn Yến Đại Bảo: “Đại Bảo.”
Sau khi Yến Đại Bảo nói chuyện với Cung Ngũ, tâm trạng đã tốt hơn, nhìn thấy Lý Nhất Địch còn chủ động chào hỏi: “Chào buổi tối anh Bánh Bao, sao anh lại đến vào giờ này?”
Yến Hồi đang dùng ánh mắt phun chất độc nhìn Lý Nhất Địch, suýt chút rút súng ra đuổi anh ta đi.
Dù sao thì lần nào đến ông ta cũng như vậy, Lý Nhất Địch đã hoàn toàn thích ứng với quyết tâm bảo vệ Yến Đại Bảo của Yến Hồi, còn nho nhã lễ phép tỏ ra vô cùng cung kính ông ta.