Công Tước

Chương 536: Mục tiêu.2



Công tước đại nhân ăn xong thì đến phòng đọc sách nhưng chẳng đọc được gì, anh đứng dậy đến gõ cửa phòng Yến Đại Bảo, “Đại Bảo.”

Yến Đại Bảo chạy ra mở cửa: “Anh, có chuyện gì thế?”

Hai người đã tắm xong, trên người Cung Ngũ vẫn còn mặc quần áo của Yến Đại Bảo, mặt mơ màng nhìn ra1ngoài cửa, hỏi giống như Yến Đại Bảo: “Anh Tiểu Bảo, có chuyện gì thế?”

Công tước đại nhân mỉm cười, lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn xem hai đứa đã ngủ chưa.”

Yến Đại Bảo lập tức trả lời: “Bọn em sắp ngủ rồi. Anh yên tâm đi!”

Cung Ngũ cũng vẫy tay với anh: “Anh Tiểu Bảo, anh ngủ sớm đi,8bọn em cũng sắp ngủ rồi. Anh Tiểu Bảo ngủ ngon!”

Công tước đại nhân: “…”

“Được rồi, ngủ ngon.”

Yến Đại Bảo đóng cửa rồi còn khóa cửa lại, chạy đến bên cạnh Cung Ngũ. Hai người đồng tâm hiệp lực muốn tìm cho Yến Đại Bảo một đối tượng yêu đương thích hợp, kết quả nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra.

Yến2Đại Bảo bắt đầu giơ ngón tay ra đếm, miệng còn lẩm bẩm: “Mami nói nhà họ Liễu ở Tây Đường là gia đình có truyền thống kinh doanh trên biển, nhưng tớ không biết nhà bọn họ người nào chạc tuổi tớ không nữa.”

Cung Ngũ nhắc nhở: “Cao to hơn cậu một tí cũng không sao. Thấp bé quá cũng4không được, mẹ tớ nói thế.”

Yến Đại Bảo mím môi, “Hay là sáng ngày mai tớ điện thoại hỏi chú Liễu?”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, được đấy.” Cô lấy bút, viết lên giấy chữ nhà họ Liễu, sau đó lại nói: “Chúng ta phải ghi chú lại điều kiện tương xứng trước, sau đó mới căn cứ vào đó mà chọn người.”

Yến Đại Bảo chớp mắt, nói: “Còn có nhà họ Đường ở Đồng Thành.”

Cung Ngũ lại lấy bút ghi chép lại.

“Nhà họ Chu ở Vân Thành.”

“Nhà họ Hàn ở Loan Thành.”

“Nhà họ Ân ở S Thành.”

Cung Ngũ đếm một lượt, nói: “Đủ rồi! Có năm nhà rồi! Tớ không tin trong năm nhà này không thể chọn ra một người thanh niên ưu tú độc thân!”

Yến Đại Bảo nắm tay lại biểu thị quyết tâm của mình: “Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu Ngũ, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ nỗ lực!”

Cung Ngũ suy nghĩ rồi quyết định truyền thụ kinh nghiệm mà mình đã đích thân trải qua, “Đúng rồi, Yến Đại Bảo, cậu ngồi xuống tớ nói chuyện nghiêm túc với cậu một chút.”

“Nói gì thế?” Hai tròng mắt của Yến Đại Bảo đảo tròn, nghiêm túc nhìn Cung Ngũ.

“Nếu cậu không thật lòng thích một người, không phải vừa nhìn đã muốn ăn sạch người đó thì tuyệt đối đừng ngủ với anh ta.”

Yến Đại Bảo chớp mắt: “Ừ.”

Cung Ngũ: “Cậu đừng có “ừ” thế, tớ nói thật đấy. Ví dụ như anh trai cậu, mỗi lần tớ nhìn thấy anh ấy thì đều muốn cắn anh ấy vài cái, luôn muốn nắm anh ấy trong tay, nếu có thể nặn thành tượng bỏ trong nhà tớ thì càng tốt. Anh ấy không ngủ với tớ thì tớ cũng sẽ lừa anh ấy ngủ, ngủ xong thì tớ cảm thấy mình đã chiếm được tiện nghi rất lớn.”

Yến Đại Bảo tiếp tục chớp mắt: “Còn gì nữa?”

Cung Ngũ nghiêm túc vênh mặt, nói: “Đàn ông rất giỏi nói lời đường mật nên cậu phải có khả năng miễn dịch với những lời đường mật đó, nếu không, dù cậu không thích anh ta, anh ta cũng có thể lừa cậu lên giường.”

Yến Đại Bảo tay chống cằm, nghiêm túc tiếp thu: “Lời đường mật, không phải rất êm tai sao?”

“Đúng vậy, “Cung Ngũ nói: “Đến cả anh Tiểu Bảo cũng biết nói những lời đó, cậu nghĩ xem, nếu đổi là người đàn ông khác, có phải sẽ dùng viên đạn bọc đường nổ chết cậu không?”

Yến Đại Bảo mím môi, “Vậy nếu có người nói lời ngon ngọt với tớ thì phải làm sao?”

“Cậu đánh anh ta!” Cung Ngũ nói: “Anh ta muốn lừa cậu lên giường, cậu không đánh anh ta thì làm cái gì?”

Yến Đại Bảo suy nghĩ cảm thấy cũng đúng: “Ừ, tớ biết rồi, chỉ cần nói lời ngon ngọt với tớ là muốn lừa tớ lên giường, tớ sẽ đánh anh ta!”

Cung Ngũ nắm tay, gật đầu: “Đúng! Đánh cho anh ta gãy hết răng xuống đất!”

Sau khi hai người liệt kê họ tên ra xong, Yến Đại Bảo lại bắt đầu nhớ lại lúc nhỏ có bao nhiêu bạn trai cùng tuổi với mình trong những nhà đó.

Cung Ngũ phát hiện trí nhớ của Yến Đại Bảo cũng tốt như Công tước đại nhân. Yến Đại Bảo nhớ lại một lượt quá trình lúc cô ấy còn nhỏ từng tiếp xúc với ai. Giống như mỗi khi Công tước đại nhân nổi giận với cô ấy thì sẽ miêu tả rất rõ ràng môi trường xung quanh cô để tố cáo cô. Đến cả những chi tiết nhỏ nhặt người khác không chú ý đến như bươm bướm côn trùng, Công tước đại nhân cũng có thể nói ra rõ ràng.

Yến Đại Bảo suy nghĩ cả buổi, nói ra hết một lượt những người cô có thể nghĩ tới, Cung Ngũ ghi lại hết lên giấy, nói: “Được rồi, tớ ghi ra nhiều người vậy rồi, lúc về cậu phải lấy hết số điện thoại của bọn họ, sau đó thì gọi điện nói bóng gió hỏi thăm xem bọn họ đã có đối tượng chưa, nếu có đối tượng rồi thì không thể nghĩ tới, vì chúng ta phải làm những cô gái đoan chính, không thể làm chuyện phá hoại tình cảm của người khác.”

Yến Đại Bảo ra sức gật đầu, nghiêm túc nói: “Ừ! Phải làm người đoan chính, kiên quyết không làm chuyện phá hoại tình cảm của người ta!”

Cung Ngũ rất hài lòng với sự dạy bảo của mình, “Đúng, vốn dĩ nên làm vậy.”

Hai người thảo luận cả buổi tối, cuối cùng cũng thấy mệt, Yến Đại Bảo mè nheo ôm lấy tay Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, tối nay hai chúng ta ngủ chung đi.”

“Không muốn!”

“Tiểu Ngũ, cậu thay đổi rồi, cậu không tốt với tớ nữa, tớ buồn quá!”

“Cậu có gì mà đau lòng? Đâu phải không chơi với cậy, chỉ là không ngủ chung với cậu thôi mà, đừng giả với đau lòng nữa, cảm thấy buồn thì đi ngủ đi.”

Nói xong thì cô tự nằm xuống ngủ, còn đá đá chân Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, mau trở về phòng của cậu mà ngủ đi, nếu không tớ sẽ không ngủ cùng một nhà với cậu nữa.”

Yến Đại Bảo trề môi, giận hầm hầm trở về phòng của mình, nửa đêm Cung Ngũ còn bị đánh thức bởi tiếng ném đồ đạc ồn ào trong phòng cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.