Công Tước

Chương 544: Bảo bảo rất đau lòng.3



Cung Ngũ đã nằm trên giường thì bị gọi dậy: “Ba cậu về rồi à?”

Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Không phải, tớ muốn nói với cậu, tớ vừa gọi điện thoại cho anh1Bánh Bao. Anh Bánh Bao nói anh ấy rất buồn, còn nói tớ không mời anh ấy, sau đó nói anh ấy không có bạn gái.”

Cung Ngũ vội vàng trèo dậy: “Thật không? Yến8Đại Bảo, cậu không cảm thấy điều kiện của anh Bánh Bao rất tốt sao?”

“Điều kiện tức là ngoại hình đẹp sao? Anh Bánh Bao thật sự rất đẹp trai!”

“Ngốc quá, điều kiện không2nhất định là ngoại hình, nhưng anh ấy thật sự đẹp trai. Điều kiện mà tớ nói là điều kiện tổng thể. Yến Đại Bảo, anh Bánh Bao của cậu đẹp trai, lại biết4kiếm tiền.”

“Đúng! Anh Bánh Bao rất biết kiếm tiền. Chỉ có anh Màn Thầu lười nhất, lười chết đi được!”

“Tức là điều kiện thiết yếu của anh Bánh Bao đã có, ngoại hình cũng rất xứng đôi với cậu, sau đó nữa là gia thế tương xứng. Điều quan trọng nhất là ba của cậu… hung dữ như vậy, người khác nhìn thấy ông ấy liền tay chân run rẩy, nhưng anh Bánh Bao của cậu bị người ta chĩa súng vào huyệt thái dương nhưng vẫn thường xuyên bất ngờ đến nhà cậu làm khách. Nếu anh Bánh Bao của cậu không có khả năng chống lại áp lực thì ai dám đứng trước mặt ba cậu nói chuyện vui cười với cậu?”

“Tiểu Ngũ, những người bị táo bón hôm nay nhất định là vì sợ ba tớ nên mới trốn tránh tớ!”

“Chắc chắn rồi! Người đẹp tuy quan trọng nhưng mạng của mình càng quan trọng hơn. Nếu một ngày không còn mạng nữa, người có đẹp đến đâu đi nữa thì cũng không có tác dụng đúng không?”

“Tiểu Ngũ, cậu thật lợi hại! Cậu đúng là chuyên gia tình cảm!”

Cung Ngũ ngẩng đầu thẳng lưng: “Hãy gọi tớ là chị Thanh Tâm đi.”

“Vậy tớ nói với anh Bánh Bao một tiếng, phải ra tay trước để chiếm lợi thế, nếu không anh Bánh Bao bị người khác cướp đi thì phải làm sao”

“Đúng, phải ra tay trước. Nhưng Yến Đại Bảo này, cậu phải thử trước, đừng ngốc nghếch để bị lừa, nếu cảm thấy không hợp, hoặc là cậu thường xuyên thấy không vui thì đừng tiếp tục, phải dứt khoát chấm dứt. Nếu cậu cảm thấy cậu và anh Bánh Bao ở bên nhau, ngày ngày đều vui vẻ, tâm trạng cũng rất tốt, vậy chứng tỏ hai người rất hợp nhau.”

Yến Đại Bảo hiếu kỳ: “Tiểu Ngũ, khi cậu và anh tớ ở bên nhau, có phải ngày nào cũng rất vui vẻ không?”

“Tuy cũng có lúc không vui, nhưng mà trong mười ngày có trên tám ngày tớ cảm thấy vui là đáng rồi. Nếu trong mười ngày chỉ có năm ngày vui thì đừng thử, nếu có sáu bảy ngày vui thì phải tìm ra lý do, xem có thể điều chỉnh hay không. Nếu làm thế nào cũng không ổn thì phải dứt khoát chấm dứt, biết chưa?”

“Tớ biết rồi, Tiểu Ngũ cậu yên tâm, tớ rất thông minh. Ba tớ nói tớ lợi hại như vậy, thi lúc nào cũng được điểm cao, còn luôn nhận được tiền học bổng, tớ đâu có ngốc!”

“Còn nữa, nếu cậu không thật sự thích anh ấy thì đừng bao giờ ngủ với anh ấy, nếu cậu không cam tâm tình nguyện thì cậu sẽ chịu thiệt thòi. Còn nếu là cậu nhất quyết muốn lên giường, thành công rồi thì cậu lời rồi. Có hiểu không?”

Yến Đại Bảo chớp mắt, một lúc sau, cô lắc đầu: “Không hiểu cho lắm!”

Cung Ngũ chu môi: “Ý là thế này, tớ muốn nói, chỉ cần cậu có chút không đồng ý thì kiên quyết không được lên giường!”

“Hiểu được một chút rồi.”

Cung Ngũ lại nhắc nhở, “Nếu thật sự muốn lên giường thì phải bảo anh Bánh Bao mặc quần áo.”

Yến Đại Bảo trừng mắt, “Nhưng Tiểu Ngũ, trên tivi toàn là không mặc quần áo, nếu bọn tớ mặc thì có phải rất kỳ lạ không?”

“Ý tớ nói là “em trai” của anh Bánh Bao phải mặc quần áo ấy.”

Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn trời, nghiêm túc nói: “Nếu tớ lên giường với anh Bánh Bao, anh Màn Thầu tại phải sao mặc?”

“Haiz——” Cung Ngũ giơ tay xoa môi, nói: “Đúng là chưa có kinh nghiệm mà. Yến Đại Bảo lỗ tai của cậu để làm cảnh à?”

Yến Đại Bảo vừa nghe liền không phục: “Ai nói? Tớ rất có kinh nghiệm nhé! Tớ với anh Bánh Bao làm chuyện đó, liên quan gì đến anh Màn Thầu?”

“Ý tớ nói là bao cao su, tớ nói là phải bảo anh Bánh Bao đeo bao, không phải bảo em trai anh ấy mặc quần áo, ý tớ là thằng em của anh ấy đấy!”

“Anh Màn Thầu là em trai anh ấy mà!” Yến Đại Bảo suy nghĩ rất trong sáng, cảm thấy Tiểu Ngũ ngốc chết được, sao nói mà không hiểu.

Cung Ngũ trợn mắt, “Tớ phục cậu rồi Yến Đại Bảo, được rồi, ý là phải đề phòng việc có con, hiểu chưa? Tớ đang dùng… cách nói văn chương thôi.”

Yến Đại Bảo “ồ” một tiếng, “Được rồi, tớ nhớ rồi. Vậy Tiểu Ngũ, cậu cảm thấy tớ với anh Bánh Bao có thể thử yêu nhau, đúng không?”

“Đúng!” Cung Ngũ nói: “Phải ra tay trước để chiếm lợi, cậu phải nắm lấy thời cơ, nhưng cũng phải cẩn thận…”

Lời còn chưa nói xong, Yến Đại Bảo đã tổng kết lại: “Tớ biết rồi, Tiểu Ngũ yên tâm đi, tớ biết nên làm thế nào rồi! Sau này có chuyện gì thì tớ sẽ gọi điện cho cậu, cậu không được cảm thấy tớ phiền đấy!”

“Sao có thể? Chúng ta là bạn tốt, sao lại cảm thấy cậu phiền chứ?” Cung Ngũ nghiêm túc nói: “Tớ là người tư vấn tình cảm cho cậu, cậu có chuyện gì cứ tìm tớ là được, đảm bảo thuốc đến bệnh đi.”

Yến Đại Bảo cúp máy, vội vàng gọi cho Lý Nhất Địch.

Trong quá trình cô nói chuyện với Cung Ngũ, Lý Nhất Địch luôn thử gọi cho cô nhưng luôn báo máy bận, đành phải ngồi đợi, khó khăn lắm mới nhận được điện thoại của Yến Đại Bảo.

Anh bắt máy: “Đại Bảo!”

“Anh Bánh Bao!” Yến Đại Bảo mở miệng hỏi, Cung Ngũ nhắc nhở cô phải dè dặt mà cô cũng quên luôn: “Có phải anh thật sự chưa có người yêu không?”

Lúc cô hỏi câu này, Lý Nhất Địch đột nhiên có một dự cảm, tim bỗng đập nhanh hơn, anh nở nụ cười, dịu dàng nói: “Đúng vậy, không có.”

“Anh Bánh Bao thật đáng thương, bạn gái cũng không có.” Yến Đại Bảo thương xót nói xong, sau đó tự tiến cử: “Anh Bánh Bao, anh cảm thấy em có đẹp không?”

“Đương nhiên, trong lòng anh Đại Bảo là cô gái đáng yêu xinh đẹp nhất thế giới.”

“Vậy em làm bạn gái anh có được không?”

Lý Nhất Địch trả lời: “Được đấy!”

Yến Đại Bảo hỏi cả buổi tối không một ai trả lời, giờ xem như đã được nghe một câu trả lời khác biệt, một câu trả lời khẳng định nên có chút hào hứng: “Thật không? Anh Bánh Bao đồng ý sao?”

Lý Nhất Địch mỉm cười: “Thật, anh đồng ý.”

Suy nghĩ một lát, Yến Đại Bảo lại nói: “Nhưng anh Bánh Bao, em phải nhắc nhở anh, chúng ta chỉ thử quen nhau trước, nếu trong mười ngày có tám ngày em vui vẻ thì chúng ta hợp nhau, nếu trong mười ngày em chỉ vui năm ngày thì chúng ta không tiếp tục nữa, bằng không em sẽ để ba em giáo huấn anh.”

“Ừ, nếu trong mười ngày Đại Bảo đều không vui thì đó là lỗi của anh, anh sẽ khiến Đại Bảo luôn vui vẻ, có được không?”

Yến Đại Bảo hài lòng: “Vậy được rồi, anh Bánh Bao phải trân trọng cơ hội này, không thể ức hiếp em, nếu anh ức hiếp em, em sẽ bảo ba và anh em giáo huấn anh!”

Lý Nhất Địch mỉm cười: “Ừ, nếu anh ức hiếp Đại Bảo thì sẽ để chú Yến và Tiểu Bảo giáo huấn anh, anh tuyệt đối sẽ không đánh trả.”

Yến Đại Bảo đột nhiên nghe thấy dưới lầu có động tĩnh, cô vội vàng nói: “Ý! Ba em về rồi! Anh Bánh Bao em cúp máy đây! Ba em đi xử lý về rồi!”

Lý Nhất Địch chau mày: “Sao chú Yến về nhanh thế?” Anh giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ chút thời gian này không đủ để giáo huấn ai, lẽ nào không cần đến bốn năm tiếng mà đã lột hết một lớp da của đám người đó rồi?

“Em bảo mẹ gọi điện cho ba, em phải đi xem đã.”

Nói xong, cô cúp máy “cạch” một tiếng, ném điện thoại xuống, mở cửa chạy ra ngoài: “Ba!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.