Cung Ngũ hỏi: “Cậu chỉ giả vờ cùng một phe với tôi, là vì Gloria mới chơi tôi. Cậu giả vờ cùng phe với tôi, nhưng trên thực tế là vì lừa gạt tôi, có đúng không?”
Matthew khom lưng cười to:1“Thì ra đến bây giờ cậu mới thật sự phát hiện ra? Cậu đúng là ngu ngốc, quả nhiên là một dân thường, không hiểu gì cả, ngốc chết đi được. Tôi đã sớm nói rồi, Gloria là nữ thần của8tôi, tôi rất yêu cô ấy. Còn về cậu, cậu khiến Gloria rất tức giận, tôi đương nhiên phải giúp cô ấy loại trừ cậu. Hơn nữa, tôi nghe nói cậu rất thích tiền, quả nhiên năm nghìn Euro đã đánh2bại được cậu...”
Cung Ngũ mím môi, không nói gì, bắt đầu xắn tay áo lên.
Matthew vẫn đang nói: “Cậu còn nghĩ tôi làm bạn với cậu à? Ha ha ha, cậu cũng xứng sao? Cả lớp chẳng có ai nói chuyện4với cậu, sao cậu còn tiếp tục ở đây? Vì năm nghìn Euro mà trộm đồ đem bán, sao cậu có thể làm vị hôn thê của ngài Edward? Cậu biết khi Gloria nghe thấy tin này đã cười thế nào không…”
Matthew còn chưa nói xong, Cung Ngũ đã đánh lên mặt cậu ta. Matthew làm gì biết được có người lại không nói động thủ mà đã ra tay? Còn chưa tỉnh táo định thần lại, cậu ta đã bị Cung Ngũ đá một cước vào giữa hai chân. Matthew hét lên thảm thiết, ngã xuống đất gào thét.
Cung Ngũ phủi tay, quay đầu đi sang cạnh túi tiền, cầm túi tiền lên rồi bỏ đi.
Cô đi vào phòng học, trước ánh mắt kỳ lạ của các bạn học khoác, cô để túi tiền vào trong cặp của mình, sách trên bàn cũng nhét vào trong cặp rồi đeo lên vai, trực tiếp đi ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết của Matthew bên này bị các học sinh khác nghe thấy, vội vàng giúp đỡ gọi đến phòng y tế, có người còn chạy đi tìm giáo viên và hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Page vừa nhận được điện thoại thì vội vàng đứng dậy chạy tới, vừa đi đến cửa thì nhìn thấy học sinh bị tố cáo đang đứng trước cửa phòng.
“Ngũ? Cô vừa nhận được điện thoại…” Hiệu trưởng Page đứng lại, lúc nhìn cô còn có chút ngạc nhiên.
Nói thật lòng, bà cảm thấy cô gái đến từ phương Đông này khiến bà có ấn tượng rất sâu sắc, ngoài việc cô là vị hôn thê của ngài Edward thì chủ yếu là vì cô vào học được nửa năm lại liên tục gây ra những chuyện khiến người ta phải rơi cả mắt kính.
Đầu tiên là làm hỏng camera của trường, sau đó lại trèo lên cửa động vào chuông cảnh báo. Vừa lúc nãy bà nhận được điện thoại, nói cô gái phương Đông này lại đánh bạn cùng lớp đến nhập viện.
Cung Ngũ đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng, nói: “Em muốn thôi học.”
Hiệu trưởng Page sững sờ, “Cái gì?”
Cung Ngũ trả lời: “Em muốn thôi học, em vừa đánh người rồi.”
Hiệu trưởng Page trả lời: “Cô thật sự đã nhận được thông báo, trường sẽ căn cứ vào mức độ nghiêm trọng của sự việc để đưa ra hình phạt. Còn chuyện em có bị bắt buộc thôi học thôi học hay không, cũng phải do trường quyết định…”
“Em không muốn học nữa, em muốn thôi học!” Cung Ngũ nói: “Đó là yêu cầu của em, không liên quan đến việc trường xử phạt.”
Hiệu trưởng Page kéo cửa phòng hiệu trưởng ra, dẫn cô vào trong, còn rót cho cô một ly nước đưa đến trước mặt cô, nói: “Em cứ uống nước đi.”
Cung Ngũ không uống, chỉ nói: “Em cảm thấy em không thích ứng được với ngôi trường này. Em muốn thôi học và lấy lại học phí nửa cuối năm của em.”
Hiệu trưởng Page ngồi xuống trước mặt cô, “Ngũ, em muốn thôi học thì phải viết đơn.”
“Em có thể viết đơn.” Cung Ngũ trả lời: “Bây giờ có thể viết luôn.”
“Nhưng mà phải được người tiến cử chấp nhận mới được. Nếu em muốn thôi học thì em phải được ngài Edward cho phép.”
“Em là người trưởng thành, em có quyền quyết định mình có thôi học hay không!” Cung Ngũ mím môi, mặt nghiêm nghị.
Hiệu trưởng Page mỉm cười nói: “Cô biết em là người trưởng thành, nhưng trong danh sách tiến cử của trường, em vẫn là vị hôn thê của ngài Edward. Nếu em muốn thôi học, không những phải thông qua sự cho phép của ngài Edward mà ngài Edward còn phải báo lên cung điện, nhận được sự cho phép của hoàng thất mới có thể thôi học. Đó là quy định của pháp luật Gaddles, hơn nữa ngài Edward còn là Công tước. Đây là quá trình bắt buộc, em có thể hiểu không?”
Cung Ngũ sững sờ ngồi đó, đầu óc có chút ngờ nghệch, cô hỏi: “Sao có thể phiền phức như vậy? Lúc em vào học rõ ràng đâu có phiền phức như vậy!”
“Lúc em vào học cũng đã trải qua cả một quá trình, chỉ là em không biết mà thôi. Ngài Edward đích thân tìm cô, chứng tỏ ngài ấy rất xem trọng em, lẽ nào em muốn phụ sự kỳ vọng của ngài Edward?”
Cung Ngũ cúi đầu, mím môi, không nói gì.
Hiệu trưởng Page nhìn cô: “Bây giờ cô đi xem thương tích của Matthew, em cứ lên lớp trước, sau khi trở về cô sẽ tìm em.”
“Em cảm ơn cô.” Cung Ngũ trầm ngâm đứng dậy. Hiệu trưởng Page mở cửa, cô cúi đầu đi ra ngoài.
Hiệu trưởng Page không vội đi thăm Matthew mà cầm điện thoại lên ấn gọi một số điện thoai.
“Ngài Edward, e rằng phải phiền ngài đến trường một chuyến. Hình như cảm xúc của Ngũ có sự thay đổi lớn, chúng ta cần phải nói chuyện.”
“Vâng, đừng để cô ấy rời khỏi trường, tôi đang trên đường đi, khoảng mười phút nữa sẽ đến.”