Hiệu trưởng Page nhíu mày: “Vậy tôi đợi ngài. Bây giờ, tôi phải đi xem các học sinh khác.”
Cúp máy xong, hiệu trưởng Page giơ tay ấn huyệt thái dương. Bà thở hắt ra, điều chỉnh dáng vẻ, vội1vàng đi ra ngoài. Một học sinh khiến bà đau đầu có chỗ dựa vững chắc như núi, thật sự không phải là chuyện dễ giải quyết.
Sau khi Cung Ngũ rời khỏi phòng hiệu trưởng, cô không trở về8lớp mà ngồi trên một bồn hoa nhỏ trong vườn trường, tay chống cằm, mắt nhìn về phía trước, trong đầu cũng bắt đầu từ từ nhớ rõ lại.
Cô thật sự không tin Matthew, cũng không có ý định2làm bạn với cậu ta, nhưng cô vẫn bị cậu ta lừa.
Cô nghĩ rằng người khác không lừa được tiền của cô cũng chẳng lừa được con người cô, ai ngờ rằng người ta vốn chẳng muốn lừa những4thứ đó mà thủ đoạn lừa lọc của người ta cao hơn, cô căn bản chưa từng nghĩ tới.
Cô cứ cho rằng người thích chơi đùa cảm xúc của người khác như Cung Ngôn Thanh không nhiều. Người trong trường dù có tẩy chay không quan tâm cô thì tốt xấu gì cũng không có tâm địa độc ác, hóa ra cô đã sai lầm. Không phải cô đi đến đâu cũng gặp may mắn, có thể gặp được người như Yến Đại Bảo và An Hổ Phách. Dù Lam Anh không thích nói chuyện nhưng cô ấy chưa từng có ác ý, nhiều nhất cũng chỉ là trợn mắt với cô.
Nếu nói Cung Ngũ không hề để tâm đến chuyện trước kia lúc cô đi học thì bây giờ trường học quý tộc Gaddles này đã để lại cho cô một bài học sâu sắc.
Ở những ngôi trường trước cô học, bạn học đều chỉ là những đứa trẻ thích chạy theo xu hương, bây giờ nghĩ lại cô chỉ cảm thấy buồn cười, còn những người này thì sao? Công tước đại nhân nhất định sẽ xấu hổ vì chuyện của cô…
Cung Ngũ, hít hít mũi. Mẹ cô nói đúng, cô là một đứa gây rối, không biết an phận. Dù có đến Gaddles, cô cũng không thể nào khiến mẹ cô yên tâm, còn liên tục gây ra phiền phức cho Công tước đại nhân.
Hiệu trưởng Page và giáo viên hỏi thăm bác sĩ thương tích của Matthew, bác sĩ điều trị cho Matthew giơ tay gãi gãi mũi: “Haiz... bớt sưng thì không sao nữa, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến chuyện nối dõi sau này.”
Hiệu trưởng Page thở phào nhẹ nhõm, rất may là sức lực của Cung Ngũ không mạnh, nếu mạnh hơn một chút, không chừng sẽ tuyệt tự tuyệt tôn rồi.
Đang nói chuyện với giáo viên thì bà nhận được điện thoại của hiệu phó nói ngài Edward đã đến.
Tuy nhiên, sau khi Công tước đại nhân đến, hiệu trưởng Page không tìm thấy Cung Ngũ trong lớp học. Điều này cũng có nghĩa là sau khi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Cung Ngũ không trở về lớp học.
Hiệu trưởng Page nhất thời có chút căng thẳng, vội đi tìm Công tước đại nhân: “Ngài Edward, Ngũ không có trong lớp học, tôi cần cho người đi tìm em ấy.”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Tôi biết cô ấy ở đâu, tôi đi gặp riêng cô ấy là được. Tôi biết cô ấy cũng không muốn có nhiều người vây quanh mình.”
Hiệu trưởng Page nhún vai nói: “Được thôi.”
Công tước đại nhân cất bước đi đến vườn hoa. Cây cối được trồng khắp học viện, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy. Cung Ngũ ngồi trên bồn hoa, khom lưng, tóc dài đến vai rũ xuống, nhìn cô giống như một con sư tử nhỏ bị người ta bỏ rơi.
“Tiểu Ngũ.” Công tước đại nhân đi đến trước mặt cô, hỏi, “Sao em lại ngồi ở đây?”
Cung Ngũ vừa nghe thấy giọng Công tước đại nhân bèn ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi mắt sững sờ và bối rối dần dần hồi phục lại sự tỉnh táo, cô lập tức đứng lên, trực tiếp sà vào lòng anh, cặp đang để trên chân rớt “cạch” một tiếng xuống đất. Cô không nói lời nào, nước mắt rơi lã chã xuống.