Cung Ngũ vội vàng đến cửa nhìn vào bên trong, bên ngoài đã trang trí xong nhưng bên trong vẫn chưa quét dọn, bàn ghế của cửa hàng đã bày ra, có không ít nhân viên đang lau chùi kính. Thấy cô nhìn vào, nhân viên mỉm cười1nói: “Cô gái, ba ngày sau chúng tôi mới mở cửa.”
Cung Ngũ không kiềm được hỏi: “Cửa hàng mọi người có bánh kem gì? Có hình dáng thế nào?”
Một nhân viên trả lời: “Đều có khuôn mẫu, đến lúc đó cô sẽ biết, hoan nghênh cô ba ngày8sau lại đến.”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng!”
Tham quan xong cửa hàng bánh kem, cô mới chạy về xe, lúc lên xe còn ngoái đầu nhìn lại, thì ra người Gaddles cũng thích đĩnh vàng!
Nghĩ đến bánh kem mà Công tước đại nhân từng làm cho cô, cô lại2buồn bã thở dài, mở bàn nhỏ ra, lấy sách ra nghiêm túc ôn bài.
Bây giờ cô thấy mình phải nghiêm túc học mới có thể thoải mái một chút. Tuy Công tước đại nhân vẫn không để ý đến cô nhưng cô vẫn không dám đến phiền4anh. Chuyện duy nhất cô có thể làm là ngoan ngoãn nghiêm túc đi học theo lịch của Eugene, cũng không oán than lịch học dày đặc, cũng không kêu ca giáo viên lễ nghi hung dữ.
Ba ngày sau cửa hàng đó mở cửa, sau khi tan học Cung Ngũ đi một vòng trong cửa hàng, thấy bánh kem nhỏ trong cửa hàng rất đáng yêu. Cô cảm thấy Yến Đại Bảo nhất định sẽ thích. Ở đây toàn là những bánh kem nhỏ hình hổ cá sấu, khủng long mà lúc trước Yến Đại Bảo rất thích.
Ngoài loại hình động vật hung dữ ra, còn có những loại như heo con, vịt con, đương nhiên cũng có loại mà Cung Ngũ thích nhất là đĩnh vàng nhỏ.
Đương nhiên cửa hàng bánh kem mở ở đây giá cả tự nhiên sẽ không rẻ.
Cung Ngũ đứng nghiên cứu giá tiền trước. Nhưng mà gần đây cô không có tiền tiêu vặt, cô còn nợ Công tước đại nhân một khoản tiền, ăn cơm thì có trường cung cấp, thường ngày cô cơ bản không cần dùng đến tiền. Sau khi cửa hàng đó mở, cô lấy hết tiền mình có trước đó ra cũng chỉ đủ mua một cái bánh kem. Cô bảo người ta gói lại rồi quay trở lại xe. Trên đường đi, không biết Cung Ngũ đã nhìn vào đĩnh vàng nhỏ đó bao nhiêu lần nhưng vẫn cố nhịn không ăn.
Trở về phủ Công tước, chuyện đầu tiên là cô hỏi: “Anh Tiểu Bảo có trong phòng làm việc không?”
Đối với chuyện gần đây Công tước đại nhân không ngủ cùng cô, Cung Ngũ đã buồn bã mấy ngày. Cô nỗ lực thể hiện để làm hòa với Công tước đại nhân nhưng lại chẳng tìm được cơ hội. Bây giờ cô dùng hết tiền trên người mình để mua một đĩnh vàng nhỏ mang về, muốn dùng nó để làm hòa với anh.
Trong phòng làm việc không nhìn thấy bóng dáng Công tước đại nhân, Cung Ngũ đoán anh đã đi xuống căn phòng dưới lòng đất. Cô nhẹ nhàng để bánh kem lên bàn làm việc, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Công tước đại nhân từ phòng sách đi ra, trên tay còn cầm theo bánh kem mà cô tặng.
Cung Ngũ dùng khóe mắt liếc nhìn động tác của anh, nhìn thấy anh để bánh kem đến trước mặt cô, nói: “Anh không ăn món này.”