Công Tước

Chương 56: Trừng mắt



“Ai sống cũng đều có phiền muộn.” Nhạc Mỹ Giảo thuận miệng đáp: “Chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Chúng ta không quản được người khác, quản tốt bản thân mình là được.”

Bữa tối rất thịnh soạn, có cả món chay và món mặn. Cung Ngũ ăn uống no nê, gương mặt thỏa mãn, yên tâm thoải mái nằm trên ghế sofa.

Nhạc Mỹ Giảo cởi tạp dề rồi đi rửa mặt, nói với cô: “Rửa bát đi.”

“Mẹ, tay con đau!”

“Mẹ nấu cơm, con rửa bát. Mau lên!”

Cung Ngũ thấy không ỷ lại được, đành lầm bầm bò dậy. Mẹ cô coi trọng gương mặt của mình còn hơn cả cô, chắc chắn là cô được bà nhặt đem về.

Sau khi rửa bát sạch sẽ xong, Cung Ngũ lau tay chạy ra ngoài, chạy vòng tròn quanh người Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, con rửa sạch sẽ rồi. Có phải mẹ nên thưởng con hai đồng không?”

“Mẹ còn bận rộn cả một buổi tối đấy. Có phải con nên đưa mẹ hai đồng tiền thưởng vì vất vả không?”

Cung Ngũ ngượng ngùng sờ mũi, chạy ra ngoài. Không cho thì thôi đi, sao còn đòi tiền cô chứ?

Cung Ngũ ngồi khoanh tròn trên ghế, mở TV, mắt thì nhìn chằm chằm vào máy tính bảng chơi điện tử. Điện thoại bên cạnh kêu reng reng, cô thuận tay cầm lấy, “Alo? Ai đấy?”

Bộ Sinh thở dài trong điện thoại: “Tiểu Ngũ, không lưu số của tôi à?”

“Lưu rồi. Nhưng tôi không dùng hiển thị cuộc gọi cho nên không biết anh là ai. Sao thế?”

“Hôm nay là thứ sáu, tôi đến trường đón em nhưng không thấy. Bạn học cùng kí túc của em nói em đã về nhà rồi.”

“Tôi ở chỗ mẹ tôi này.” Cung Ngũ thờ ơ nói: “Anh không gọi điện cho tôi trước. Nếu như anh gọi cho tôi sớm một chút, dù thế nào tôi cũng đợi anh đến đón, anh cho rằng tôi muốn đi xe bus à?”

Bộ Sinh thực sự bị cô chọc tức giận quá hóa cười: “Lúc đưa em đi nhập học, không phải tôi đã nói trước hàng tuần tôi đều sẽ đến đón em sao?”

Cung Ngũ ngẩn người, chẹp miệng: “Anh nói rồi nhưng tôi chưa đồng ý mà. Dù sao bây giờ tôi đang ở chỗ mẹ tôi…” Cô ngước mắt lên nhìn Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Mẹ tôi bảo tôi ngày mai về nhà họ Cung, hay là sáng mai anh cho người đến đón tôi đi?”

Bộ Sinh thở dài: “Sáng mai tôi đến đón em.”

Cung Ngũ nhìn đồng hồ, tò mò hỏi: “Đúng rồi, Bộ Sinh. Vị công tước đại nhân chậm rì rì kia có tìm anh không? Hôm nay anh ta đến trường tôi tìm em gái anh ta, thuận tiện chở tôi với bạn tôi về, còn nói muốn tìm anh bàn chuyện.”

“Không. Nhưng anh ta có gọi điện nói đường đông xe cộ quá, hẹn gặp trước khi anh ta về nước.”

“Thế thì anh ta đi uổng một chuyến rồi! Không có đầu óc, đáng đời! Ka Ka! Được rồi, không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây, tôi đang chơi điện tử.”

Bộ Sinh cười nói: “Được. Thế em tắt đi.”

Cung Ngũ nhanh chóng tắt điện thoại. Ngón tay Bộ Sinh lướt trên màn hình, cuối cùng dừng trên cái tên “Nhạc” được đánh dấu. Anh nhìn chằm chằm vào cái tên đó rồi ngây người mất mấy giây, sau đó ấn gọi đi.

Chuông điện thoại vang lên mấy tiếng rồi truyền đến những tiếng vuốt nhẹ, một lúc sau mới vang lên giọng nói bực bội: “Alo?”

“Mỹ Giảo!” Bộ Sinh vừa lên tiếng, Nhạc Mỹ Giảo đã tắt máy.

Anh gọi lại, điện thoại vang lên câu nói: “Số điện thoại này không tồn tại.”

Anh lại bị chặn số rồi.

Bộ Sinh đi lòng vòng tại chỗ rồi bỗng nhiên đập mạnh điện thoại xuống đất.

Cung Ngũ tắt điện thoại, nghe thấy giọng nói của mẹ cô. Cô chạy đến, thấy Nhạc Mỹ Giảo đang đắp mặt nạ, “Mẹ, bộ dạng mẹ giống y như ma ý, làm như vậy có tác dụng không?”

Nhạc Mỹ Giảo đắp loại mặt nạ đen sì sì, đợi sau khi khô thì rửa sạch. Cung Ngũ nhìn thấy cảm thấy hơi buồn nôn, đây là cái quái gì thế? Giống như shit mà mẹ cô cũng dám bôi lên mặt!

Nhạc Mỹ Giảo chỉ xua tay, cẩn thận nói: “Đừng nói chuyện với mẹ…”

Cung Ngũ lén lút đến gần ngửi, may mà không có mùi thối, bằng không thì cô sẽ nôn hết bữa tối ra mất.

Quá trình làm đẹp của Nhạc Mỹ Giảo tốn rất nhiều thời gian. Cung Ngũ buồn ngủ, chạy đi đánh răng rửa mặt, nói với bà một tiếng rồi lên giường nằm, chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi.

Nhạc Mỹ Giảo làm xong trình tự dưỡng da, mở cửa phòng của Cung Ngũ ra, quả nhiên nhìn thấy cô đang nằm ngang giường, đầu thò ra mép giường, mặc đồ ngủ, không đắp chăn.

Bà thở dài, đi vào trong chỉnh người cô nằm cho ngay ngắn rồi đắp chăn lại cho cô. Bà vuốt mặt Cung Ngũ. Đứa trẻ này vô tâm như vậy, sau này phải làm thế nào đây?

Từ bé đến lớn, đứa con gái này của bà chỉ để tâm đến tiền, những thứ khác cô đều không để tâm. Người bên ngoài nói Cung Ngũ giống hệt bà. Nhưng Nhạc Mỹ Giảo biết cô nhóc này trừ việc yêu tiền giống bà thì tính cách hoàn toàn khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Ngũ đã thức dậy từ sớm, tinh thần sảng khoái. Tóc tai bù xù, vừa ra khỏi phòng cô đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

“Ai đấy?”

“Tôi!” Giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc truyền đến qua khe cửa: “Tiểu Ngũ, mở cửa.”

Cô đi dép lê ra mở cửa: “Sớm vậy!” Cô vuốt tóc rồi lại ngáp, “Bộ Sinh, anh từng đến đây rồi à? Sao anh biết nhà của mẹ tôi ở đây?”

Bộ Sinh đứng nghiêng người, biểu cảm lạnh nhạt, tuy nhiên sau khi mìn thấy gương mặt cô, anh khẽ cười nói: “Ừ, rất lâu trước đây tôi từng đến rồi. Lúc đó em chỉ vừa mới biết chạy.”

Cung Ngũ ngạc nhiên: “Thật á? Sao tôi không biết?”

“Em quá nhỏ nên chưa nhớ được, đương nhiên không biết.” Sau khi cửa nhà mở ra, Bộ Sinh cất bước đi vào, anh mím môi, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn khắp phòng một lượt.

Cung Ngũ liếc nhìn anh, “Anh đến sớm quá. Mẹ tôi vẫn còn chưa ngủ dậy nữa.”

Bộ Sinh xách một túi giấy đưa đến tay cô: “Bữa sáng của em và chị Nhạc.”

Cung Ngũ thản nhiên nhận lấy, cô thốt lên: “Wow! Cháo đậu xanh bát bảo tôi thích!” Cô lấy ra từng món một, “Cái này là của tôi, cái này là của mẹ tôi, bà thích nhất là cháo rau củ…”

Cung Ngũ cười hì hì ngẩng đầu, nhìn Bộ Sinh nói: “Bộ Sinh, anh thật biết mua đồ, đều là món tôi và mẹ tôi thích ăn!”

Bộ Sinh mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Tay nắm cửa phòng Nhạc Mỹ Giảo khẽ động. Bà mắt nhắm mắt mở mặc đồ ngủ xuất hiện ở cửa, ngẩng đầu thấy Bộ Sinh đang đứng ở phòng khách, không khỏi sửng sốt: “Bộ Sinh?”

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn Cung Ngũ, nói: “Sớm vậy?” rồi bà lại lùi vào trong phòng: “Mẹ đi thay quần áo.”

Bộ Sinh chỉ nhìn bà, không nói chuyện. Cung Ngũ đã ngồi bên bàn, cúi đầu bắt đầu ăn.

Bộ Sinh mặt không cảm xúc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn bức ảnh Nhạc Mỹ Giảo chụp ngoại cảnh treo trên tường phía trên TV, trông bà vô cùng xinh đẹp.

Lúc đó Nhạc Mỹ Giảo còn trẻ, còn là người mẫu chuyên nghiệp, thường xuyên ra ngoài chụp ngoại cảnh. Bà chọn tấm hình mình thích nhất phóng to rửa ra treo trên tường. Đa số ảnh trong các phòng khác đều là ảnh bà chụp chung với Cung Ngũ. Trong ảnh, Cung Ngũ bé nhỏ lớn lên từng ngày song Nhạc Mỹ Giảo dường như không hề thay đổi. Bà biết cách chăm sóc da, lại rất chú ý phương pháp gìn giữ nét thanh xuân khiến người ta mong cũng không được.

Tầm mắt của Bộ Sinh dừng trên người toát ra vẻ đẹp mỹ miều trong ảnh, nhìn không chớp mắt.

Khi Nhạc Mỹ Giảo ra ngoài một lần nữa, bà đã ăn mặc chỉnh tề. Bà chỉ mới đánh răng, liếc nhìn cháo trên bàn, liền ngồi xuống thoải mái ăn.

“Ăn xong quay về luôn đi.” Bà nói với Cung Ngũ.

Cung Ngũ gật đầu: “Con biết rồi. Haizz! Mẹ cũng không ưa con, sau này con phải làm sao chứ?”

Nhạc Mỹ Giảo tức giận nhìn cô: “Mẹ chăm sóc con, phục vụ con ăn uống, còn không ưa con cái gì?”

Cung Ngũ bĩu môi, không nói chuyện, nhanh chóng ăn hết phần của mình, “Con ăn no rồi.” Cô ngẩng đầu nhìn Bộ Sinh: “Chúng ta đi luôn bây giờ chứ?”

Bộ Sinh nở nụ cười nhạt, gật đầu: “Được.”

Cung Ngũ đi lấy ba lô của mình ở trong phòng, Bộ Sinh đột nhiên lên tiếng: “Sáng nay chị Nhạc có muốn đến công ty không?”

Nhạc Mỹ Giảo không nhìn lên: “Không cần. Hôm nay tôi hẹn bạn, không đến công ty.”

Cung Ngũ đi ra đến cửa, Bộ Sinh vẫn đứng như trời chồng, một tay đút túi quần. Sau khi Nhạc Mỹ Giảo lạnh nhạt trả lời, anh lại lên tiếng: “Hẹn bạn nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.