Yến Đại Bảo nhìn điện thoại bị cúp ngang, chớp mắt: “Tiểu Ngũ, cậu thảm rồi! Cậu khiến anh tớ mấy ngày không để ý đến cậu, nhất định là cậu đã làm chuyện rất xấu xa, tớ không giúp được1cậu rồi...”
Rồi cô quyết định mấy ngày này cô sẽ không liên lạc với Công tước đại nhân.
Cung Ngũ ở trong phòng sách khóc một mình cả buổi, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, lau nước mắt, lại chạy8ra ngoài.
Bất luận nói thế nào thì lớp buổi tối cũng phải học bình thường.
Sau khi hoàn thành lớp buổi tối, Eugene lại lấy ra một bảng danh sách kế hoạch mới, “Học kỳ sang năm của Ngũ tiểu sẽ phải2học lớp bắn súng. Để cô Ngũ không bị loại khỏi đội, bắt đầu từ ngày mai trong lịch học của cô Ngũ sẽ có thêm một môn bắn súng, còn về giáo viên của lớp này...” Eugene đeo kính vào,4nói: “À, phủ Công tước và lâu đài tạm thời không có giáo viên dạy bắn súng rảnh, lát nữa tôi sẽ liên lạc với ngài Edward, nếu ngài ấy có thời gian, tôi cảm thấy lớp này nên để ngài Edward đích thân dạy cô sẽ tốt hơn.”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng!”
Eugene đẩy đẩy mắt kính, “Cô Ngũ kiên trì hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Về điểm này, tôi phải xin lỗi cô, vì lúc đầu khi ngài Edward bảo tôi làm, tôi đã từ chối ngài ấy, vì tôi ghét người bỏ cuộc giữa đường. Tôi cảm thấy cô Ngũ không thể kiên trì được, nhưng sau nửa năm, tôi cảm thấy cô Ngũ đã làm thay đổi suy nghĩ lúc đầu của tôi về cô.”
Cung Ngũ nhe răng với ông ta, lộ ra một nụ cười: “Tôi nhất định sẽ kiên trì!”
Thật ra lời của Eugene khiến cô càng thêm xấu hổ, cô đã định chuyển trường, làm gì còn nghĩ đến những môn học này? Thật ra cô chẳng có chút gì kiên trì như Eugene đã nói.
Cô giơ tay che miệng, đứng sát lại bên Eugene, hỏi: “Ngài Eugene, anh Tiểu Bảo gần đây có nổi giận với mọi người không?”
Eugene nhíu mày nhìn cô: “Ngài Edward rất nhân từ, sao ngài ấy có thể vô duyên vô cớ giận chúng tôi? Chuyện này là không thể nào.”
Cung Ngũ: “...”
Sắp đau lòng chết rồi, anh Tiểu Bảo lòng dạ sắt đá đang giận cô.
Không thể nghĩ nữa, vừa nghĩ tới cô đã muốn rơi nước mắt.
Lúc đi học rất bình thường nhưng buổi tối ngày hôm sau khi học xong trở về, dụng cụ bắn trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ, cô vừa về đến nhà đã bị yêu cầu đi thay quần áo, còn nhét vào tay cô một cái hộp, “Ngài Edward đang ở trong xe đợi cô, cô Ngũ phải đến lâu đài để bắt đầu tiết học bắn súng đầu tiên. Đúng rồi, bữa tối sẽ được chuẩn bị ở lâu đài.”
Cung Ngũ đầu còn đang mơ hồ, hoàn toàn nghe theo lời bọn họ nói, đi thay quần áo, mang theo hộp vội vàng chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy xe đang đậu bên ngoài, vẫn chưa khởi động, đang đợi cô lên xe.
Tài xế mở cửa xe ra, cô lén đưa mắt nhìn Công tước đại nhân đang nhìn về phía trước, dè dặt ngồi lên xe, ngoan ngoãn ôm lấy hộp, không dám nói gì.
Cung Ngũ thấy Công tước đại nhân tức giận tuy không gào thét nổi nóng nhưng khiến người khác cảm thấy rất đáng sợ. Cung Ngũ sợ mình khiến anh giận hơn nên càng ngoan ngoãn hơn.
Trên xe im ắng như tờ.
Tuy trước và sau xe được phân ra, nhưng tài xế và vệ sĩ ngồi ở hàng ghế trước đều cảm thấy áp suất rất thấp, hít thở không được thoải mái.
Cung Ngũ lặng lẽ ôm hộp, sau nhiều lần làm hòa với Công tước đại nhân thất bại, cô không dám làm gì nữa, ngày ngày ngoan ngoãn lên lớp tan học, nghiêm túc nghe theo lịch học của Eugene. Không làm hòa được với anh, cô kiên trì không phạm lỗi là được. Cung Ngũ mím môi không nói gì, Công tước đại nhân ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Hôm nay hiệu trưởng Page đã gọi điện thoại cho anh.”
Lưng Cung Ngũ lập tức thẳng lên, cô cố nhớ lại những biểu hiện của mình. Cô cảm thấy mình đã rất ngoan, lên lớp nghiêm túc nghe giảng, tan học không đi đâu cả, luôn chăm chỉ học hành. Cô biểu hiện tốt như vậy, tại sao hiệu trưởng còn gọi điện thoại cho anh?