Công Tước

Chương 563: Trả giá cho lỗi lầm.10



Nhưng chuyện khiến cô không vui chính là thái độ của Công tước đại nhân vẫn như vậy, không nóng không lạnh, buổi tối vẫn không ngủ cùng cô.

Đã một tháng trôi qua, Cung Ngũ cảm thấy dù chưa hết giận hoàn toàn nhưng cũng phải giảm đi một nửa mới đúng. Kết quả Công tước đại nhân vẫn mang dáng vẻ khó gần, hại Cung Ngũ không dám bắt chuyện.

Sau khi lấy1lòng thất bại, bây giờ cô không dám làm hòa nữa. Hơn nữa cô cũng không có tiền tiêu vặt, càng chẳng dám dùng cách gì kiếm tiền, sợ không cẩn thận lại gây ra chuyện.

Thông qua chuyện này cô biết được, thì ra những bản vẽ hỏng trong phòng sách của Công tước đại nhân đều không phải là rác bỏ đi mà được Gina phụ trách ghi vào sổ, đem đến8lò lửa. Sau nhiều tháng gom góp thì đem đi hủy một lượt, không dùng đến máy cắt giấy, vì máy cắt giấy vẫn còn có thể lắp lại được, dùng lò sưởi đốt thành tro xong rồi sau đó dát mỏng mới được xem như thiêu hủy triệt để.

Khi lần đầu Cung Ngũ biết được, cả người suýt chút nữa ngất xỉu. Cô nói mà, sao có chuyện một tờ giấy bỏ2đi lại đáng giá như vậy? Thì ra mấy bản vẽ này đều rất quan trọng, nếu không sao Matthew có thể đồng ý trả cái giá đó?

Hiện giờ tờ giấy đó không biết đang ở đâu, rất có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng giống như Công tước đại nhân đã nói.

Nghĩ đến đây, Cung Ngũ lập tức đứng dậy, cũng không quan tâm chuyện Công tước đại nhân mặc4kệ cô, chạy đến trước cửa phòng sách giơ tay gõ cửa.

Giọng của Công tước đại nhân từ trong phòng vang lên: “Mời vào.”

Cung Ngũ dè dặt đẩy cửa ra, trong lòng sốt ruột như lửa đốt, nhưng động tác vẫn rất giữ phép tắc quy củ. Cô đứng trước cửa, Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Sau khi nhìn cô một cái, anh lại cúi đầu xuống, nói: “Tiểu Ngũ có chuyện gì sao?”

Cung Ngũ mím môi, đi đến trước bàn làm việc, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, bản vẽ đó sau khi bị lộ ra thì có chết người không?”

Bàn tay Công tước đại nhân khựng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, một hồi sau thì mỉm cười, nói: “Nếu con người giống như Tiểu Ngũ nói chia thành năm bảy loại thì bản vẽ đó có thể sẽ tạo ra một sự chết chóc cho những người dân ở các nước lạc hậu.”

Mặt Cung Ngũ lập tức trắng bệch như tờ giấy, cô há miệng nhưng không nói được câu nào.

“Tiểu Ngũ muốn biết vì sao không?”

Cung Ngũ nhìn anh, gật đầu đờ đẫn, “Muốn!”

Công tước đại nhân bỏ bút xuống, nói: “Tờ giấy Tiểu Ngũ lấy đi là bản thảo thứ hai, đã có một số chi tiết hoàn thiện, đồng thời cũng có nhiều lỗ hổng. Tuy nhiên, người am hiểu về vũ khí tuy không thể chế tạo ra súng chuẩn xác nhưng cũng có thể căn cứ vào bản vẽ đó tạo ra được vũ khí giết người. Tuy đối với những người chuyên nghiệp, súng tạo ra sẽ gặp các vấn đề như có tầm bắn rất gần, kẹt nòng nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc giết người. Chắc Tiểu Ngũ không biết, thế giới này có rất nhiều góc tối, có rất nhiều nơi chúng ta không biết vẫn luôn xảy ra bạo lực và buôn bán hàng cấm. Tồn tại song song với những thứ đó nhất định phải có vũ khí nguy hiểm chết người, thường gặp nhất là những vũ khí có tính sát thương cao.”

Anh chậm rãi xoay người, rút một quyển sách từ trên giá sách ra, lật đến một trang, đi đến chỗ Cung Ngũ, đẩy cô đến chỗ quyển sách, “Tiểu Ngũ nhìn thấy không? Đây là số người chết vì súng đạn mỗi năm, mà đa số bọn họ đều là người dân thường, phần tử bạo lực thật sự không có nhiều. Súng ống giá rẻ đương nhiên sẽ phổ biến hơn những vũ khí đắt tiền. Vũ khí nhiều rồi, giết người sẽ dễ hơn, người chết sẽ nhiều hơn. Đến lúc đó, bản vẽ mà Tiểu Ngũ đem đi bán, không chỉ là một tờ giấy mà là công cụ giết người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.