Công Tước

Chương 57: Ha ha



Động tác ăn cháo của Nhạc Mỹ Giảo hơi ngưng lại, bà đặt thìa xuống, thu dọn qua đồ đạc trên bàn bỏ vào trong túi giấy, “Tiểu Ngũ, qua đây, cầm rác xuống dưới.”

Cung Ngũ vẫn đứng ngoài cửa không vào trong. Nhạc Mỹ Giảo đi đến đưa túi giấy cho cô: “Lát nữa vứt xuống dưới. Mau đi đi. Buổi trưa mẹ có hẹn, còn có việc phải làm.”

Cung Ngũ nhìn Bộ Sinh. Anh vẫn đứng bất động, một lần nữa mở miệng hỏi: “Buổi trưa chị hẹn ai?”

Nhạc Mỹ Giảo nhíu mày liếc nhìn anh: “Cậu Bộ quan tâm quá nhiều rồi đó? Tôi hẹn ai cũng là vì công ty, cậu Bộ có thể yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ sự phát triển của Tạo Tinh. Nếu như cậu cảm thấy có người thích hợp hơn thì có thể hủy bỏ hợp tác, tôi đổi chỗ khác là được.”

“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh tiến lên trước một bước, tay buông thõng bên người nắm chặt rồi lại thả lỏng ra. “Chị cho rằng tôi không thích hợp xuất hiện ở Tạo Tinh thì tôi không đến là được. Nhưng bây giờ ngay cả điện thoại của tôi chị cũng không bắt máy!” Anh liếc nhìn Cung Ngũ đang đứng ở cửa, rồi lại quay đầu nhìn bà: “Chúng ta… dù sao vẫn là quan hệ đối tác. Chị không nhận điện thoại của tôi, nếu tôi có chuyện tìm chị thì làm thế nào?”

“Nếu như có chuyện thì cậu cho thư ký chạy đến công ty một chuyến. Không có chuyện gì khác thì mau đi đi, tôi không muốn Tiểu Ngũ về nhà bị Cung Truyền Thế mắng mỏ.”

Bộ Sinh đứng trước cửa giằng co với bà. Cung Ngũ vẫn xách túi rác, hơi bực mình hỏi Bộ Sinh: “Có đi không đây? Anh không đi thì tôi đi đây!”

Bộ Sinh nhìn chằm chằm Nhạc Mỹ Giảo, cắn chặt hàm răng không nói chuyện.

Nhạc Mỹ Giảo hơi hất hàm lên: “Đừng để Tiểu Ngũ đợi quá lâu, mau đi đi. Tôi bận lắm!”

Bộ Sinh xoay người đi ra ngoài. Anh vừa bước ra khỏi cửa, Nhạc Mỹ Giảo đã khóa cửa lại.

Cung Ngũ nhún vai với Bộ Sinh nói: “Anh làm mất lòng mẹ tôi rồi.”

Cô xuống cầu thang trước, Bộ Sinh đi theo sau, sắc mặt âm trâm, không nói năng gì, vừa nhìn đã biết tâm trạng không tốt.

Đi xuống dưới lầu, Cung Ngũ vứt rác vào phòng rác bên cạnh rồi đi về phía xe ở dưới lầu. Bộ Sinh đi theo vào ngồi trong xe, anh theo phản xạ sờ túi áo.

“Sao thế? Có phải anh quên điện thoại không?”

Bộ Sinh nhìn cô, Cung Ngũ ngả lưng dựa vào ghế, lấy máy tính bảng ra chơi điện tử, “Vậy anh lên lấy đi, nhưng không cho phép anh ức hiếp mẹ tôi!”

Bộ Sinh khẽ cười, sau đó anh mở cửa xe, đi lên lầu.

Anh gõ cửa, Nhạc Mỹ Giảo vừa mới rửa mặt xong, đi từ nhà vệ sinh ra: “Ai đấy?”

“Tôi.” Bộ Sinh cúi đầu đứng trước cửa, “Tôi quên đồ.”

Nhạc Mỹ Giảo mở cánh cửa thứ nhất, cách cửa chống trộm hỏi: “Đồ gì? Tôi đưa cho cậu.”

“Điện thoại trên ghế sofa.”

Nhạc Mỹ Giảo đi đến, quả nhiên tìm thấy một chiếc điện thoại nằm ở khe bên cạnh ghế. Bà muốn đưa cho Bộ Sinh qua khe hở của cửa chống trộm, nhưng điện thoại của Bộ Sinh là loại màn hình rộng, lỗ trống giữa các thanh cửa không đủ lớn để nhét qua.

Bộ Sinh đứng ở cửa, ánh mắt trĩu nặng nhìn bà.

Vẻ mặt Nhạc Mỹ Giảo hơi bực bội, biểu cảm này giống hệt với Cung Ngũ.

Bà mở cửa ra, đưa điện thoại đến trước mặt anh: “Cầm lấy đi.”

Bộ Sinh nhìn chiếc điện thoại được đến trước mặt mình và cổ tay mảnh khảnh của Nhạc Mỹ Giảo. Anh cầm điện thoại và nắm lấy tay bà.

Nhạc Mỹ Giảo muốn thu tay lại, không ngờ Bộ Sinh thuận thế theo động tác của bà, bước một bước vào trong. Cửa chống trộm vì động tác quá mức của anh bật chế độ tự đóng lại. Bộ Sinh kéo Nhạc Mỹ Giảo, lật người đè bà lên tường, tránh khỏi hàng xóm bên ngoài có khả năng đi qua.

Nhạc Mỹ Giảo lạnh mặt nói: “Cậu đang làm gì thế hả?”

“Tôi yêu em.” Bộ Sinh nói: “Tôi vẫn luôn yêu em. Em không muốn nhìn tôi, thậm chí không muốn nhận điện thoại của tôi! Mỹ Giảo, tôi sẽ điên mất, tôi không giả vờ được nữa…”

“Đó là quyền của cậu, tôi không thể can thiệp. Nhưng tiếp nhận hay không là chuyện của tôi. Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu!”

“Em có!” Bộ Sinh cất cao giọng cắt ngang lời bà. Anh nhìn bà chằm chằm, nghiến răng nói: “Em không có hứng thú với tôi, em sẽ ngủ cùng tôi sao?”

“Bộ Sinh, cậu Bộ, cậu có lầm không? Là tự cậu tìm đến cửa, khi đó nếu như tôi biết cậu là cái thứ lấy không được vứt không xong, tôi thà tìm đại một con vịt cũng sẽ bớt phiền phức hơn cậu!”

“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhìn chằm chằm vào mặt bà nói: “Em làm gương cho Tiểu Ngũ như thế sao? Em không sợ em ấy học em à?”

Nghe đến Cung Ngũ, sắc mặt Nhạc Mỹ Giảo khẽ biến. Bà vùng vẫy nhưng không thoát được. “Cậu còn dám nhắc đến Tiểu Ngũ à? Cậu đừng quên, bây giờ cậu là con rể tôi!”

“Nhạc Mỹ Giảo!” Ánh mắt Bộ Sinh tối đi, “Nếu như… ban đầu tôi biết em bảo tôi và Tiểu Ngũ đính hôn là nhằm mục đích kéo xa khoảng cách với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý! Em lừa tôi!”

“Cậu buông tay ra! Cậu cầm điện thoại rồi thì mau xuống dưới đi! Tiểu Ngũ…”

“Em cho rằng Tiểu Ngũ cái gì cũng không biết sao?” Bộ Sinh nhìn bà chằm chằm, “Cho dù cô ấy không biết vì lý do gì nhưng cũng biết quan hệ của hai chúng ta.”

“Bộ Sinh, chúng ta không có quan hệ gì!” Nhạc Mỹ Giảo khó khăn lắm mới rút được một tay ra, lại bị Bộ Sinh tóm lấy, trực tiếp ấn cánh tay bà lên tường.

“Mỹ Giảo, chúng ta đều biết chuyện giữa tôi và em là không thể phủ nhận. Em không yêu tôi cũng không sao, nhưng đừng trốn tránh tôi. Em muốn tìm đàn ông thì có tôi đây. Tôi mạnh hơn những người đàn ông khác em tìm rất nhiều. Em muốn tiền hay muốn cái gì khác, tôi đều có. Chỉ cần em mở miệng, tôi đều cho em. Đừng từ chối tôi, tôi không làm phiền em, cũng không quấn lấy em. Nhưng thỉnh thoảng gặp tôi một lần, chỉ một yêu cầu này thôi, được không?”

“Cậu muốn tôi nói bao nhiều lần nữa đây? Đừng nói là tôi không có hứng thú với cậu, cho dù có thì cậu cũng là con rể tôi. Kể cả khi cậu và Tiểu Ngũ giải trừ hôn ước thì vai vế này vẫn còn!”

“Vai vế gì chứ? Tôi không quan tâm! Trong mắt tôi Tiểu Ngũ chỉ là một đứa trẻ. Tất cả mọi thứ tôi làm bây giờ chỉ là để bảo vệ cô ấy, chỉ thế mà thôi.”

Nói xong, anh buông tay ra, lùi về sau một bước rồi cất bước đi ra ngoài: “Đừng cho rằng tôi không biết em muốn đi gặp ai. Phó tổng giám đốc Hoa Thành, một lão già bụng phệ mà em cũng nuốt được sao?” Hình như hơi khó thở, anh nới lỏng cà vạt, đứng trước cửa quay đầu lại liếc nhìn bà: “Em có thể đi gặp, tôi bảo đảm không lâu nữa, lão ta sẽ không còn nhà để về.”

Nhạc Mỹ Giảo đuổi theo đến cửa: “Bộ Sinh, cậu có biết cậu bị bệnh tâm lý không?”

Bộ Sinh đứng phía dưới cầu thang ngẩng đầu lên nhìn bà, cười nói: “Biết chứ. Bác sĩ cũng bó tay với tôi rồi. Tôi không muốn điều trị nữa.”

Cung Ngũ đang cúi đầu tìm trò chơi trên máy tính bảng, Bộ Sinh ngồi vào trong xe, cô cũng không ngẩng đầu lên.

“Lái xe đi.”

Vừa nghe đã thấy giọng điệu không tốt rồi. Có thể thấy vừa rồi anh lên lầu chắc chắn cũng là cụt hứng bỏ về.

Phong cảnh bên ngoài cửa xe nhanh chóng lướt qua trước mắt. Thần sắc của Bộ Sinh có chút ngẩn ngơ, cô gái trẻ bên cạnh đang cúi đầu chơi điện tử phát ra những âm thanh cổ quái kỳ lạ. Cô hoàn toàn chìm đắm vào trong thú vui của điện tử, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh bên cạnh.

Xe đỗ trước cửa lớn nhà họ Cung ở lưng chừng núi Cung Thành. Cung Ngũ nhanh chóng cất máy tính bảng, cầm ba lô xuống xe. Cô khá thỏa mãn, đến rất nhiều chỗ mà không mất một xu nào, điều này đồng nghĩa với việc hai ngày nay cô đã kiếm được rất nhiều tiền.

Nhà họ Cung náo nhiệt một cách bất ngờ, có rất nhiều xe đỗ trước cổng. Cô nghi ngờ đứng trước cửa, nhìn thấy lão quản gia bình thường mặt mày nghiêm túc đang hớn hở chạy ra nói: “Cô Năm về thật đúng lúc, trưa nay nhà có yến tiệc gia đình, tôi đang định cho xe đi đón cô. Cô phải trang điểm thật đẹp mới được.”

Ồ, yến tiệc gia đình trong truyền thuyết của nhà họ Cung chính là ngày hôm nay ư?

Sớm biết thế, cô sẽ sống chết ở chỗ mẹ, sao lại để cô gặp phải chuyện phiền toái như vậy chứ?

Yến tiệc gia đình của nhà họ Cung, tất cả con cháu đời sau của Cung Học Cần đều phải đến tham gia bữa tiệc này. Cho dù là con gái đã lấy chồng hay con trai đã kết hôn, cách xa nghìn sông vạn núi cũng phải dẫn cả nhà quay về.

Cung Ngũ vô hồn ngây ngốc đứng như trời trồng, chỉ cảm thấy chán nản. Bây giờ cô đi còn kịp không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.