Cung Ngũ không thèm ngước đầu lên mà khom lưng xuống nhặt, đưa lên cao cho anh ta: “Này!”
Anh ta có mái tóc vàng, mái tóc vàng tự nhiên trời sinh cùng với gương mặt của người châu Âu vô cùng hài hòa tự nhiên, không giống như những người đi nhuộm tóc trong nước, thường khiến người ta cảm thấy rất kỳ dị.
Cung Ngũ nhìn thấy mặt anh ta thì liền sững sờ. Thật ra cô luôn cảm thấy người nước ngoài1nhìn khá giống nhau, đặc biệt là đàn ông trung niên đều mang cùng một gương mặt, người trẻ tuổi thì còn có thể phân biệt được một chút. Giờ nhìn thấy gương mặt này, cô lại cảm thấy độ phân biệt rất cao, không phải là vì đôi mắt xanh như sao trời của anh ta mà là vì tuy anh ta là người châu Âu nhưng lại rất giống La Tiểu Cảnh. Ở La Tiểu Cảnh là sự thanh tú thiếu8niên mờ nhạt, còn ở người này là kiểu toát ra khí chất nam tính thu hút con gái.
Cung Ngũ cảm thấy rất kỳ lạ, lần đầu nhìn vào thì cảm thấy đó là La Tiểu Cảnh tóc vàng, tuy nhìn kỹ sẽ thấy có Cô ngẩng đầu nhìn anh ta vài lần. Nếu không phải vì sợ mình đường đột, cô nhất định sẽ chụp một tấm gửi cho Tiểu Cảnh, để anh ta nhìn xem có giống hay không.
Cung Ngũ đưa2đồ cho anh ta xong thì nhấc chân bỏ đi, kết quả soái ca đứng trên thang ôm lấy cây, vội vàng gọi cô lại: “Này! Cô gái phương Đông!”
Cung Ngũ xoay đầu lại, “Gì thế?”
Soái ca đó mỉm cười, “Người chung nhóm với tôi hôm nay xin nghỉ nên chỉ có một mình tôi, tôi cần một người giúp tôi giữ lấy thang. Cô có thể giúp tôi một chút không?”
Cung Ngũ: “Tôi còn phải nhanh chóng trở về nhà.”
Soái ca mỉm4cười: “Đừng mà! Không phải con gái phương Đông thường rất nhiệt tình sao?”
Cung Ngũ: “Tôi là kiểu rất không nhiệt tình, tạm biệt!”
Cô không có ấn tượng tốt với người trong trường này, luôn cảm thấy những người được gọi là quý tộc đều là kiểu bề ngoài giả vờ mình là người rất lễ độ nhưng trên thực tế trong lòng lại vô cùng bỉ ổi đê hèn. Bản thân cô cũng biết sự thật không hẳn là thế, nhưng ấn tượng đó lại không thể nhanh chóng thay đổi.
Soái ca dường như không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, anh ta nhún vai, “Tôi chỉ có ba cây, tôi không muốn vì trang trí những cây này mà khiến mình ngã gãy chân.”
Cung Ngũ nhìn thấy những cây khác đều đã được trang trí, chỉ còn ba cái cây của anh ta bên này vẫn còn trống. Cô đi về phía chiếc thang hai bước, giơ tay vịn vào thang, nói: “Anh nhanh lên đi.”
Nếu không phải anh ta trông giống người anh em La Tiểu Cảnh của cô, cô tuyệt đối sẽ không quan tâm đến anh ta.
Quả nhiên có người ở bên dưới giữ lấy thang, người bên trên liền cảm thấy an toàn hơn một chút. Soái ca nhanh tay treo đồ trang trí lên, lại trèo xuống rồi dời thang sang cây khác, đặt thang vững vàng.
Sau cùng thì ba cái cây cũng đã nhanh chóng được trang trí xong, sau khi Cung Ngũ đợi anh ta xuống thì vẫy tay, “Bái bai.”
Soái ca đứng phía sau lên: “Tôi tên Dennis, còn cô?”
Cung Ngũ giả vờ không nghe thấy.
Về đến phủ Công tước, cô đưa thiệp mời cho Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, đây là thiệp mời, anh có thời gian đi không?”
Công tước đại nhân kéo cô vào lòng, “Tiểu Ngũ hi vọng anh đi hay hi vọng anh không đi?”
Cung Ngũ không ngốc, tuy anh đi sẽ khiến cô có thêm kẻ thù bên ngoài, nhưng như vậy người trong trường mới không dám ức hiếp cô.
“Đương nhiên là hi vọng anh Tiểu Bảo đi rồi! Như vậy tất cả mọi người đều biết anh Tiểu Bảo là vị hôn phu của em, còn đối với em rất tốt, để xem xem còn ai dám ức hiếp em nữa không? Đặc biệt là cái người tên Matthew kia!”