Hiển nhiên, bây giờ cô muốn rời đi cũng không kịp.
Đã có người báo với Cung Truyền Thế, nói Bộ Sinh và Cung Ngũ trở về. Cung Truyền Thế như đón khách quý: “Bộ Sinh, cậu đến thật đúng lúc. Trong nhà tổ chức yến tiệc, cậu ở lại cùng dùng cơm nhé.”
“Tôi ở lại e là không thích hợp cho lắm.” Anh liếc nhìn Cung Ngũ: “Dù sao tôi và Tiểu Ngũ vẫn chưa kết hôn, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Anh vỗ vai Cung Ngũ: “Có chuyện gì gọi điện cho tôi, ở nhà phải ngoan nhé, đừng chọc giận ba em. Chiều mai tôi đến đón em về trường.”
Cung Ngũ gật đầu: “Tôi biết rồi. Bye bye.”
Nói xong cô xoay người đi vào nhà. Đi được hai bước, nhớ đến lời dặn của Nhạc Mỹ Giảo, cô nói với Cung Truyền Thế: “Ba, con vào nhà trước đây.”
“Đi đi. Sửa sang trang điểm khéo léo một chút.”
Bộ Sinh khẽ gật đầu với Cung Truyền Thế, ý tứ lấy lệ cũng không có rồi đi thẳng lên xe. Cung Truyền Thế cũng phát hiện sắc mặt Bộ Sinh không thoải mái giống như lúc trước anh đến. Anh cau mày, ông ta cũng không nói gì, dù sao anh cũng là chủ nợ.
Cung Ngũ bị sự ồn ào trong phòng khách làm cho kinh ngạc. Có rất nhiều người cô chưa từng gặp, người đứng người ngồi túm năm tụm ba lại với nhau. Phòng khách vốn trống trải hôm nay bày bốn cái bàn ăn rất dài. Người giúp việc đang bận rộn bày những đồ ăn tinh tế lên trên bàn ăn được phủ khăn trắng tinh.
Cung Ngũ tròn mắt ngạc nhiên. Nhà họ Cung thực sự có tiền đến mức không có chỗ nào để đốt hay sao? Nhiều người như vậy, ăn một bữa tốn bao nhiêu tiền chứ?
Mọi người đi đi lại lại trong phòng khách nhưng dường như không ai chú ý đến cô. Cung Ngũ tặc lưỡi đi về phòng mình, “Ôi mẹ ơi, mỗi năm đều tổ chức một lần sao? Không phiền chết à!”
Đột nhiên cô đâm đầu vào người nào đó. Một cậu thanh niên sắc mặt u ám đứng trước mặt cô, đang dùng ánh mắt soi mói từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cung Ngũ đương nhiên biết có thể xuất hiện ở đây không phải là con cháu ruột thịt thì cũng là thân thích của nhà họ Cung, cô phải nói năng lễ độ. Cung Ngũ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi đi đường không để ý đụng phải anh. Cho tôi xin lỗi nhé!”
Khi cô nói mình đi đường không để ý, lập tức nhận lấy được cảm tình của người đang nhìn cô chằm chằm: “Ha, cũng xem như cô thức thời.” Cậu thanh niên kia có đôi mắt xếch, hắn bước lên trước một bước, bóp mặt Cung Ngũ, lắc lắc: “Anh? Phải gọi là chú biết chưa? Có mắt nhìn mà không có não à? Thật là đần!”
Cung Ngũ đau chảy nước mắt. “Anh là ai? Còn bắt tôi gọi là chú nữa, muốn sàm sỡ tôi đúng không? Cẩn thận tôi đánh anh đó!”
“Ái chà, đúng là quả ớt nhỏ không có não mà.” Cậu thanh niên càng bóp mặt cô mạnh hơn. Cung Ngũ đau thét lên, lập tức thu hút sự chú ý của một đám người.
Đúng lúc, Cung Truyền Thế vội vàng từ cửa đi vào: “Tiểu Ngũ, đây là chú Út của con. Mau chào chú Út đi!”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Cháu chào chú Út!”
Cậu thanh niên liếc nhìn cô, miễn cưỡng buông tay, còn tiện thể lau tay lên quần áo.
Cung Ngũ bưng mặt, cảm thấy mặt cô chắc chắn bị sưng lên rồi. Tên biến thái này chui từ đâu ra thế?
“Cửu Dương, đây là Tiểu Ngũ, con bé chưa từng gặp chú nên không biết.” Cung Truyền Thế cười tươi như hoa, thái độ vô cùng cung kính.
Người này là Cung Cửu Dương – chú Út của cô, cũng chính là cậu con trai sinh sau đẻ muộn của Cung Học Cần – ông nội cô.
Dáng vẻ ngụy công tử mặt người dạ thú!
Cung Cửu Dương có đôi mắt xếch hút hồn, phong cách ăn mặc làm màu thái quá, chả hiểu theo mốt gì, vừa nhìn đã biết là hắn cố biến mình thành fashionista.
Cung Ngũ cẩn thận xoa mặt, “Ba, chú Út, con còn có việc. Con về phòng trước.”
Đôi tay dài của Cung Cửu Dương ngoắc một cái, lôi Cung Ngũ lại: “Cháu gái nhỏ của chú lần đầu gặp mặt, dù thế nào cũng phải có cái lẽ gặp mặt chứ. Đến đây, chú Út cho cháu một bao lì xì lớn.”
Vừa nghe đến tiền, Cung Ngũ lập tức quay người lại, gọi thân thiết: “Cảm ơn chú Út!”
Cung Cửu Dương nhìn cô, ánh mắt tỏ ra như đang nhìn một “con ngu”. Song hắn vẫn móc một cái lì xì rất lớn trong ngực ra: “Cầm lấy đi.”
Cung Ngũ vui sướng cười híp mắt, hai tay nhận lấy cảm thấy rất nhẹ. Cô nhìn Cung Cửu Dương, mở lì xì, móc tiền trong đó ra.
Đậu xanh!
Lì xì to như vậy, bên trong chỉ nhét có năm mươi đồng? Hắn còn không biết xấu hổ nói là lì xì lớn nữa chứ?
Cung Truyền Thế vội vàng đến giảng hòa: “Được rồi, Tiểu Ngũ, con mau về phòng thay quần áo đi, hai tiếng nữa yến tiệc sẽ bắt đầu.”
Cung Cửu Dương ghé đầu tới nói: “Sao thế? Chê ít à? Chê ít thì con trả lại chú đi.”
Hắn giơ tay muốn lấy lại. Cung Ngũ vội vàng nhét bao lì xì vào trong ba lô nói: “Cảm ơn chú Út!”
Cung Ngũ nhanh chóng chuồn đi, sợ lại bị Cung Cửu Dương kéo lại.
Cung Cửu Dương ở phía sau cười phá lên, hắn quay đầu nói với Cung Truyền Thế: “Cô cháu gái nhỏ này của tôi có phải hơi đần không? Nếu như con bé chê ít thì trả lại tiền cho tôi, tôi đổi cho con bé cái to hơn mà!”
Cung Truyền Thế lau mồ hôi: “Cung Ngũ mới được tôi đón về đây, không hiểu phép tắc. Nếu như con bé có chỗ nào mạo phạm chú, mong chú bỏ qua!”
Cung Cửu Dương chính là Tiểu bá vương ở nhà họ Cung, lúc hắn nổi cáu thì Cung Học Cần cũng phải bó tay. Năm hắn khoảng mười tuổi đã được đưa ra nước ngoài du học, không phải chịu chút ấm ức nào. Cung Học Cần yêu thương hắn nhưng cũng không quản giáo được hắn. Hắn lại là bảo bối nhỏ nhất được yêu thương chiều chuộng nhất.
Địa vị của Cung Truyền Thế và Cung Cửu Dương ở nhà họ Cung chính là khác nhau một trời một vực. Vì vậy Cung Truyền Thế đã có tuổi nhưng khi nói chuyện với cậu em trai chỉ mới hai ba, hai tư tuổi cùng cha khác mẹ của mình vẫn phải rất dè dặt.
Cung Cửu Dương luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt. Song trong lúc vô tình nghe nói nhà họ Cung có một cô bé được nuôi dưỡng ở bên ngoài mười tám năm vừa mới được đón về nhà họ Cung chưa lâu, hắn hiếu kỳ đến xem, ai ngờ là một con ngốc.
Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Cung Truyền Thế, không nói năng gì, quay người rời đi.
Cung Truyền Thế tức đỏ mặt, nhưng bây giờ chi của ông ta thực sự là kém nhất nhà họ Cung. Lúc giao cho ông nó cũng khá lắm, sau đó mới càng ngày càng kém.
Trên đời này, ai không thích người có năng lực chứ?
Như Cung Cửu Dương, hắn chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
Trong đám con cháu của nhà họ Cung, đa số con gái đều xinh đẹp, còn tướng mạo của con trai đều bình thường. Chỉ có mình Cung Cửu Dương là giống như đột biến gien, từ trong bụng mẹ chui ra đã đẹp hơn những đứa trẻ khác, lớn lên vẫn đẹp trai, khó trách Cung Học Cần lại yêu thích hắn.
Còn Cung Truyền Thế có cái gì khiến cho người khác yêu thích chứ? Không có bản lĩnh, không có tiền, không có tướng mạo, trong lòng Cung Học Cần, ông ta chỉ là con thứ, dần dần bị vứt bỏ cũng là lẽ thường tình.
Nhưng Cung Truyền Thế không phục, ông ta cảm thấy mình đâu có chỗ nào không bằng người khác. Nhưng không biết vì sao kinh doanh của gia đình ngày càng tệ. Tầm nhìn rõ ràng rất tốt, khu đất vừa ý rất có tiềm lực nhưng vốn không đủ, có hai công trình đang bị kẹt cứng, không thu hồi lại được tiền, vậy nên ông ta cũng hết cách.Nếu không phải Cung Ngũ đột nhiên xuất hiện, dẫn theo Bộ Sinh, nói khó nghe một chút thì chi của ông ta bây giờ sẽ không có gì để ăn.
Điều duy nhất khiến cho Cung Truyền Thế cảm thấy vui mừng chính là Bộ Sinh rất quan tâm đến Tiểu Ngũ. Việc Bộ Sinh trở thành con rể nhà họ Cung là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cung Ngũ quay về phòng mình, tâm trạng chán nản nằm trên giường chơi điện tử. Tiếng động ầm ĩ bên ngoài không hề có liên quan đến cô, cô cũng không hề quan tâm.
Cô đang chơi điện tử thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa. Cung Ngũ nằm trên giường ngẩng đầu lên hỏi: “Ai vậy?”
Giọng nói của Cung Cửu Dương ở bên ngoài vang lên: “Cháu gái nhỏ, chú Út đến thăm cháu.”