Tròng mắt của Cung Ngũ đảo sang bên này đảo sang bên kia, mím môi lại.
Công tước đại nhân mỉm cười: “Người tội ác tày trời đúng là nên bị phán tử hình.”
Cung Ngũ gật đầu mạnh: “Đúng vậy đúng vậy!”
Sau khi ngồi xuống, Cung Ngũ rụt cổ lại giả vờ ngoan ngoãn, cô vừa kích động thì liền đắc ý đến quên cả hình tượng.
Sau nghi thức, nhà trường giữ một số phụ huynh lại để tham gia tiệc, Cung Ngũ nhờ có Công tước đại nhân nên ăn gì cũng được chọn món ngon nhất.
Lúc trở về, cô1còn chạy đi mua một chiếc bánh kem cá heo con gửi cho Yến Đại Bảo xem, chọc cho Yến Đại Bảo tức hầm hầm: [Tuyệt giao! Tiểu Ngũ, tớ muốn tuyệt giao với cậu!]
Cung Ngũ: [Tuyệt giao thì tớ cũng có bánh kem để ăn, là la la!]
Yến Đại Bảo: [Hừm, anh Bánh Bao nói rồi, anh ấy đang cho người đi học làm bánh kem, làm xong rồi thì cũng sẽ mở một cửa hàng bánh kem. Ngày nào tớ cũng có bánh kem vừa ngon vừa dễ thương để ăn!]
Cung Ngũ: [Giờ tớ có bánh ăn rồi,8cậu thì vẫn còn đợi, ai sợ ai chứ?]
Yến Đại Bảo: [Có gì hay ho? Tuyệt giao!]
Cung Ngũ nhoẻn miệng cười: [Tớ phải về nhà rồi, còn một tuần nữa thì tớ lấy được bảng điểm thi cuối kỳ, đến lúc đó thì được nghỉ hè rồi! Là la la...]
Yến Đại Bảo: [Tớ cũng được nghỉ hè! Hừm! Tớ còn được nhận học bổng nữa!]
Cung Ngũ lần này đã bị đánh bại: [Đợi đó, tớ cũng có...]
Dù sao thì nền tảng cũng khác biệt, cô không cần thi lại thì đã rất hài lòng rồi. Còn về học bổng gì2đó, Cung Ngũ tạm thời chỉ có thể ngưỡng mộ Yến Đại Bảo mà thôi.
Yến Đại Bảo cuối cùng cũng được đắc ý một chút, hài lòng bỏ điện thoại xuống.
Trường sắp được nghỉ hè, sau khi Cung Ngũ trở về thì thu dọn hành lý, Công tước đại nhân đứng trước cửa nhìn cô bận rộn, hỏi: “Tiểu Ngũ thu dọn đồ đạc định đi đâu thế?”
Cung Ngũ không thèm ngẩng đầu lại mà nói: “Chuẩn bị về nhà thôi!”
“Về nhà?”
“Đúng rồi, không phải sắp nghỉ hè sao? Em đương nhiên phải về nhà rồi. Nghỉ hè có thời4gian tận ba tháng, em không thể lãng phí, em phải trở về Thanh Thành.” Cô hào hứng đến mức cả người tỏa ra sự vui vẻ, lúc ở trường phải cố kiềm chế để mình không nhảy lên.
Công tước đại nhân vẫn đứng ở cửa, không cử động.
Cung Ngũ thu dọn đồ đạc xong, trán đầy mồ hôi mới đứng dậy, vừa ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm của Công tước đại nhân thì ngẩn ra: “Anh Tiểu Bảo?”
Công tước đại nhân xoay người bỏ đi, Cung Ngũ chạy theo ra đến cửa: “Anh Tiểu Bảo, anh làm sao thế? Đang yên lành tại sao lại giận rồi?”
Công tước đại nhân đi được hai bước thì đứng lại, xoay người nhìn cô, hỏi: “Em đi rồi, anh phải làm sao?” Anh giơ ba ngón tay ra trước mặt cô, nói: “Ba tháng! Em sẽ bỏ rơi anh ba tháng đúng không?”
Cung Ngũ: “Em nghỉ hè thì về nhà, không được sao?”
Công tước đại nhân: “Anh ở đây mà em muốn về nhà.”
Cung Ngũ sững sờ.
Công tước đại nhân lại nổi giận vì chuyện cô trở về.
Cung Ngũ mím môi, nheo mắt nhìn anh: “Anh Tiểu Bảo, vậy anh không cho em về sao?”
Công tước đại nhân hơi ngước quai hàm: “Tiểu Ngũ định trở về nhà là hoàn toàn không nghĩ đến anh có đúng không?”
Cung Ngũ giơ tay che miệng: “...”
Sau đó cô sà vào lòng anh, lập tức trèo lên người anh, ôm lấy anh, nghiêng đầu nói: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng như vậy, em suy nghĩ rồi, em suy nghĩ kỹ rồi, bây giờ em trở về Thanh Thành, sau đó thì trở lại trước một tháng.”