Chuyện chưa xảy ra mà mặt mũi đã buồn phiền, người không biết sẽ rằng người đàn ông của bà đã chết.
Triển Tiểu Liên: “Lời ông nói phía trên có thể quy lại bốn chữ: Lo bò trắng răng.”
Yến Hồi trừng mắt: “Tôi đang phân tích bốn chữ đó ra mà. Bà lo lắng như vậy cũng1không được gì. Ông đây cho rằng cứ kể chuyện đó cho tên nhóc đáng chết kia là được, nếu không bà sẽ già rất nhanh…”
Triển Tiểu Liên lườm Yến Hồi: “Ông dám nói lung tung, tôi sẽ không khách sáo với ông!”
Yến Hồi ôm lấy vai bà: “Ông đây nói lung tung bao giờ? Ông đây8chỉ đưa ra đề nghị với bà thôi.”
Triển Tiểu Liên trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi thà cho Tiểu Bảo một nửa mạng sống của tôi…”
Yến Hồi cúi mặt xuống: “Không được!”
Triển Tiểu Liên thở dài: “Dù có muốn cho thì cũng không được. Về thôi!” Bà lại nhắc nhở một câu: “Đừng để tôi biết2ông nói lung tung với Tiểu Bảo.”
Yến Hồi: “Ông đây không thèm nói chuyện với tên nhóc đó, lây xui xẻo…”
Triển Tiểu Liên giơ chân đạp ông ta một cái, Yến Hồi tức giận: “Bà lại bạo lực gia đình à?”
Triển Tiểu Liên: “Không ở trong nhà, không tính.”
Yến Hồi: “Ơ… Bà nghĩ ông đây ngốc à?”
Triển4Tiểu Liên dựa vào người ông ta, nói: “Tôi luôn hi vọng nó không trưởng thành, nhưng tôi cũng hi vọng nó không ngừng lớn lên, vừa cao lại vừa đẹp trai, trở thành người nổi bật giữa đám đông, trở thành một Công tước đúng nghĩa... Cuối cùng nó cũng lớn rồi... Phải làm sao đây Yến Hồi? Tôi hi vọng tôi có thể chết trước nó, như vậy tôi sẽ không đau lòng nữa...”
Yến Hồi ôm lấy vai bà, nói: “Nếu bà dám chết, tôi sẽ chế biến thi thể bà thành thịt muối, mỗi ngày cắt một miếng để ăn.”
Triển Tiểu Liên hơi nhắm mắt, “Làm đi, tôi chết rồi thì chẳng biết gì cả, cứ làm theo ý ông là được.”
Yến Hồi đột nhiên ngồi dậy, nâng mặt bà lên: “Bà tám, bà có bệnh à? Đêm hôm mà nói chuyện chết chóc. Bà chết rồi tôi và Yến Đại Bảo phải làm sao? Nói cho bà biết, nếu mà bà dám chết, tôi sẽ dẫn theo Yến Đại Bảo đi làm xã hội đen!”
Triển Tiểu Liên thở dài: “Ông được rồi đấy, tôi chỉ nói ví dụ thôi ông nghe không biết à? Về nhà!”
Bà ngồi thẳng lên, lười nói chuyện với ông chồng bị bệnh thần kinh này.
Sau khi trở về, Yến Đại Bảo đang tức tối ngồi trong phòng khách, tay bấm điện thoại. Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cô ngẩng đầu lên nhìn, lập tức hét lên: “Ba, nội dung ôn tập của con ba đánh dấu sai rồi!”
Yến Hồi sững sờ: “Sao có thể? Ba xem từng chữ từng chữ mà!”
Yến Đại Bảo: “Ba còn không thừa nhận? Ba đi theo con!”
Triển Tiểu Liên nhìn theo bóng dáng bọn họ, không nén được mỉm cười, sau đó ngồi xuống, gọi điện thoại cho Công Tước đại nhân.
“Alo?”
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, tâm trạng của Công Tước đại nhân dường như rất tốt, “Mami.”
Triển Tiểu Liên hỏi: “Tiểu Bảo có chuyện gì vui thế?”
Công Tước đại nhân: “Ngày mai con sẽ lên máy bay về Thanh Thành.”
Triển Tiểu Liên hào hứng: “Tiểu Ngũ nghỉ hè rồi đúng không? Tốt quá rồi, chả trách nghe giọng con lại vui như vậy. Lúc tối Đại Bảo còn nói muốn đi chơi cùng Tiểu Ngũ, thì ra là bọn con trở về, định ở lại bao lâu? Mẹ dọn phòng sẵn cho hai đứa.”
Công Tước đại nhân: “Dọn phòng cho một mình con là được, ở một tuần, con còn phải dẫn cô ấy và Đại Bảo ra ngoài chơi.”
Triển Tiểu Liên: “Ừ, mami nhớ con trai lắm rồi.”
Công Tước đại nhân: “Mami nghỉ ngơi sớm đi, chiều mai con về tới.”