Nếu hỏi cô ở Gaddles hơn nửa năm nay ngoài chuyện học hành ra thì cô còn học được những gì, nhất định Cung Ngũ sẽ nói rằng cô đã luyện được thói quen chơi một mình.
Không có ai để quan tâm, không có1bạn bè, còn phải khiến bản thân trông thật thoải mái như không có chuyện gì xảy ra.
Cung Ngũ ngồi trên sofa, lười biếng không cử động, tròng mắt lướt qua người Công Tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo!”
Công Tước đại nhân ngồi sau8bàn làm việc ngẩng đầu lên: “Sao?”
“Anh Tiểu Bảo, lúc anh còn nhỏ, anh ở Gaddles một mình phải không?”
“Không thể xem là một mình, trong lâu đài có rất nhiều người.”
Cung Ngũ chu môi: “Ý em hỏi, người nhà và bạn bè anh2có thường đến chơi với anh không?”
“Bọn họ có việc của mình, cũng cần phải đi học nên không thường đến thăm anh. Nếu không tính người nhà và bạn bè thì anh chỉ có một mình.”
“Vậy mỗi ngày anh chỉ nói chuyện với4mỗi ông Eugene và bà Sandy thôi sao?”
Công Tước đại nhân: “Còn có rất nhiều gia sư của các môn học khác.”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Vậy hằng ngày anh có thấy buồn không?”
Khi nghe hỏi đến đây, Công Tước đại nhân hơi trầm ngâm. Một lúc sau, anh nhìn Cung Ngũ, mỉm cười nói: “Vì anh không biết cái gì là buồn chán nên anh không hề thấy buồn.”
Cung Ngũ nhất thời cảm thấy khó hiểu, tại sao một người lại không biết cái gì là buồn chán, cuộc đời anh còn niềm vui gì sao?
“Anh Tiểu Bảo, mỗi khi anh muốn khóc thì phải làm sao?”
Công Tước đại nhân: “Anh là chủ nhân của mảnh đất này, có vô số người há miệng chờ anh lớn lên để nuôi bọn họ. Anh phải nuôi nhiều người như vậy, anh không thể khóc. Anh mà khóc thì bọn họ sẽ sợ, sẽ tuyệt vọng, sẽ cảm thấy anh là một người yếu đuối. Mẹ anh ở Thanh Thành, cách xa hàng ngàn cây số, anh không thể để bà ấy lo lắng cho anh.”
Cung Ngũ đột nhiên đứng dậy, chạy qua ôm lấy cổ anh, cúi đầu hôn lên má anh một cái, nói: “Anh Tiểu Bảo, không sao, nếu sao này anh cảm thấy không vui, anh có thẻ lén khóc với em, em sẽ không bỏ rơi anh đâu. Em có đọc trong sách, khóc là một kiểu giải tỏa cảm xúc, rất nhiều người giấu mọi chuyện trong lòng, nhưng khóc ra thì sẽ thấy thoải mái hơn. Cho nên khi nào anh cảm thấy đau lòng, tuyệt đối đừng cố chịu một mình, có biết không?”
Công Tước đại nhân ngồi yên trên ghế, để mặc cô ngoan ngoãn sà vào lòng, ngồi lên chân anh. Anh yên lặng nhìn cô.
Cung Ngũ trừng mắt: “Có biết chưa? Anh Tiểu Bảo, lúc nhỏ em cũng không khóc, nhưng trong lòng em rất giận, cũng rất đau lòng, em mà tức giận thì sẽ làm sai ngay. Sau đó có một lần em tiễn mẹ em đi làm, mẹ em đi giày cao gót đi xuống cầu thang bị hụt chân, ngã từ trên lầu xuống, đầu tóc dính đầy máu, rất đáng sợ. Em sợ đến phát khóc. Từ sau lần đó em phát hiện, thì ra em khóc xong sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại, biết lấy điện thoại gọi xe cứu thương, còn biết nói cho người ta địa chỉ nhà, khóc thật ra rất tốt, hì hì.”