Sau cùng vẫn là La Tiểu Cảnh giúp cô múc một thùng nước.
Cung Ngũ đang ngồi trên ghế mây trong sân, nhìn cả bọn Yến Đại Bảo ồn ào. An Hổ Phách ở bên cạnh, mắt lấp lánh nhìn La1Tiểu Cảnh đang múc liên tục hai thùng nước, cảm thấy người biết làm chuyện này thật là rất hiếm có.
La Tiểu Cảnh tuy không chịu được sự giày vò của Yến Đại Bảo và sự chế giễu của Cung8Ngũ, nhưng vẫn rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của An Hổ Phách.
Lúc mẹ La mua thức ăn trở về thì nhìn thấy con trai mình dẫn về nhà ba cô gái. Chẳng bao lâu sau ba La cũng2trở về. Ông nhiệt tình chào hỏi ba cô gái, không vì chuyện gì khác, hiện giờ nhà bọn họ có thể thi công bình thường, không phải là nhờ phúc của Cung Ngũ và Yến Đại Bảo sao? Đặc4biệt là cô gái tên Yến Đại Bảo đó, lai lịch không tầm thường, nói gì cũng phải nấu món ngon nhất để chiêu đãi.
Vì từng được Cung Ngũ dặn dò, tuyệt đối đừng đến nhà Yến Đại Bảo tặng quà bày tỏ sự cảm ơn gì đó nên ba La và mẹ La vẫn không biết nên cảm ơn thế nào, lại không dám mạo muội đến gặp. Hiếm khi Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đến nhà ăn cơm, đương nhiên phải nghĩ cách để các cô hài lòng.
Yến Đại Bảo đang nghịch nước, quần áo đều ướt hết. Cung Ngũ chạy đi nói chuyện với ba La. La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách đang ở trong sân làm mặt quỷ. Cặp tình nhân trẻ lén lút yêu nhau khiến cho Yến Đại Bảo nhìn rất ngứa mắt, ức hiếp cô không bạn trai đúng không? Cô cũng có mà!
Yến Đại Bảo lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao!”
“Đại Bảo? Sao thế? Hình như em đang tức giận, ai khiến Đại Bảo Bảo không vui rồi?” Lý Nhất Địch hỏi.
Yến Đại Bảo: “Anh Bánh Bao, anh chưa từng làm mặt quỷ với em!”
Lý Nhất Địch sững sờ, làm mặt quỷ? Làm mặt quỷ cái gì? “Đại Bảo Bảo của chúng ta sao thế? Muốn anh làm mặt quỷ sao? Vậy anh đến tìm em có được không?”
Yến Đại Bảo phồng má, “Tóm lại là em không vui!”
“Vậy Đại Bảo đợi anh, anh đi tìm Đại Bảo, làm mặt quỷ cho Đại Bảo có được không?”
Yến Đại Bảo nhìn La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách vẫn đang lén lút nắm tay: “Vậy đợi đến tối hôm nay, đợi em ăn xong tôm hùm đất thì trở về nhà làm mặt quỷ.”
Lý Nhất Địch hoàn toàn không biết tại sao cô lại nhắc đến chuyện làm mặt quỷ, nhưng vẫn lập tức đồng ý, “Ừ!”
Cúp máy xong, anh ta sai người đi tìm hiểu ngay xem cô đang ở đâu, sao đang yên lành lại đột nhiên nói đến chuyện này.
Đợi đến khi tìm hiểu ra, Lý Nhất Địch mới biết thì ra là Đại Bảo đáng thương đang bị người ta cho ăn thức ăn của chó nên không được vui.
Yến Đại Bảo không thèm ở cùng với La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách. Cô chạy qua ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ nói chuyện. Cô công chúa nhỏ này vừa đến, ba La và mẹ La liền không nén nổi căng thẳng, “Yến Đại Bảo, cháu muốn ăn gì không?”
Tròng mắt của Cung Ngũ liên tục đảo đảo, vội vàng nói: “Bác La, nhà bác còn kẹo chíp chíp không?”
Ba La vội vàng đứng dậy: “Còn, rất nhiều, có một lần nhập nhiều quá, nhất thời không bán hết, bác vừa cho vào kho trong nhà, nếu không bán hết ngay thì e rằng sẽ hết hạn, Tiểu Ngũ thích ăn thì hay quá. Cháu đợi đó, để bác đi lấy.”
Nói xong, ông vội vàng chạy đi lấy kẹo.
Cung Ngũ đắc ý, “Tiểu Cảnh lại lừa tớ, nói hết rồi, đúng là nhỏ mọn!”
Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh Cung Ngũ, nói: “Tớ đang không vui.”