Công Tước

Chương 6: Vị hôn thê đắt quá!



Nhạc Mỹ Giảo nghĩ một lát, “Con về trước đi, để mẹ nói chuyện với Cung Truyền Thế. Chắc chắn là Cung gia đắc tội người ta, đúng lúc con lại gây ra chuyện này nên mới bắt con đổ vỏ thay, nói con còn có Bộ Sinh. Mẹ thấy họ đã nhắm sẵn từ trước là muốn chơi Bộ gia một vố rồi. Nhưng họ cũng không nghĩ xem liệu Bộ gia có đồng ý hay không?”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, nói: “Giết con đi thôi!”

Nhạc Mỹ Giảo tức giận liếc nhìn cô, “Mau về nhà đi, chuyện này chắc chắn Cung gia cũng đang để ý, họ đang đợi con đi tìm Bộ Sinh.”

Cung Ngũ nhảy xuống ghế, còn chưa kịp hỏi bà có tiền hay không đã bị đuổi đi rồi.

Cô nhìn con số trên bản báo cáo giám định, mắt nổ đom đóm. Kiếp này cộng thêm cả kiếp sau nữa cô cũng chưa chắc được nhìn thấy mười triệu, cô tìm đâu ra nhiều tiền như vậy để tiêu chứ?

Thật là tức chết đi được mà!

Cung Ngũ đang lững thững đi trên đường thì bỗng có một chiếc xe giảm tốc độ đi bên cạnh cô, cửa sổ xe phía sau hạ xuống, “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ quay đầu nhìn, là Bộ Sinh.

Cung Ngũ vẫn luôn cảm thấy Bộ Sinh rất đẹp trai, từ gương mặt cho đến dáng người đều là kiểu đẹp có thể khiến người ta treo lên tường ngày ngày ngắm nghía. Tuy nhiều lúc anh ta cư xử lạnh lùng nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp khiến người ta say mê.

“Lên xe.” Bộ Sinh nói, “Tôi đưa em đi ăn.”

Cung Ngũ liếc nhìn anh, không hứng thú lắm, nói: “Không đói.” Rồi cất bước định rời đi.

“Tiểu Ngũ.” Bộ Sinh lại nói, “Tôi nghe nói em vừa gây ra chút chuyện rắc rối.”

Cung Ngũ dừng bước. Cô suýt nữa quên mất, Bộ Sinh có tiền.

Bộ Sinh nói: “Lên xe đi.”

Tài xế xuống xe, mở cửa sau xe, nghiêng đầu nhìn cô.

Cung Ngũ bước lên xe, dựa vào ghế ngồi, áp mặt vào kính cửa xe, không nói lời nào.

“Ngài Bộ, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Em muốn ăn gì?”

Cung Ngũ uể oải đáp: “Gì cũng được.”

“Đến Kim Huy.” Anh dặn dò tài xế, nhìn cô, cặp lông mi dài cong vút khiến cho phụ nữ cũng phải ngưỡng mộ. Anh cúi người, rút tờ báo cáo giám định trên tay cô ra.

“Tại sao không nói cho tôi biết?”

Cung Ngũ mím môi, hồi lâu sau mới đáp, “Tôi đã hỏi rồi, tiền sửa xe rõ ràng là không cần nhiều tiền đến thế, bọn họ cố tình gài bẫy tôi!”

Bộ Sinh cười, “Không ăn không ngủ, chỉ tức giận thôi thì cũng đâu có tiền, đúng không?”

Cung Ngũ giơ ngón tay chọc vào sau ghế phụ xe, nói: “Có mang tôi đi bán cũng không được nhiều tiền đến thế...”

Bộ Sinh ngước lên, nhìn cô, cười nói: “Vậy thì phải xem là bán cho ai, nếu là bán cho tôi thì chắc chắn là được.”

Cung Ngũ không tiếp lời, vẫn uể oải như cũ..

Bộ Sinh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô đặt trên đùi, “Không sao, tôi giúp em.”

Cung Ngũ quay đầu lại liếc nhìn anh, “Mười triệu?”

“Đúng, mười triệu!” Bộ Sinh trả lời dứt khoát, vẻ mặt tươi cười.

“Anh đùa đúng không?” Cung Ngũ đánh giá vẻ mặt anh, “Đó là mười triệu đấy, không phải một nghìn đồng đâu!”

“Tôi biết, mười triệu, phía sau đó còn có rất nhiều số không.”

Vẻ mặt Cung Ngũ không thể tin được, sau đó cô chầm chậm xoay đầu lên đằng trước, quay lưng lại với Bộ Sinh, bĩu môi. Làm màu đấy à? Lừa cô sao? Sao có thể được chứ?

“Tiểu Ngũ”, Bộ Sinh ở phía sau cô nói, “Tôi nói thật đó. Em đừng lo lắng.”

Cung Ngũ ngồi thẳng lưng lên, cô chỉ vào những con số ở trên bản báo cáo, hỏi: “Anh chắc chắn là không đếm nhầm số không nào đấy chứ?”

Bộ Sinh cười: “Không.”

Cung Ngũ nghĩ ngợi, “Hay là anh đưa tôi mười triệu, tôi đi mặc cả thêm với họ. Anh cho tôi cơ hội kiếm chác chút đỉnh được không?”

Tài xế: “Phụt!”

Cung Ngũ nhếch miệng, “Dù sao thì anh cũng đã bằng lòng trả giúp tôi mười triệu đó rồi, cho ai cũng không quan trọng nữa rồi, có đúng không?”

Bộ Sinh cầm tay cô, đặt lên lòng bàn tay vuốt ve, “Đừng có chọc vào họ, chúng ta cứ để của đi thay người, được không?”

“Tôi đâu có chọc, tôi chỉ cảm thấy họ rõ ràng là đang chơi tôi... Không đúng, là đang chơi hai chúng ta, dựa vào cái gì chứ?” Cung Ngũ muốn rút tay về nhưng không thành công. Bộ Sinh chủ động giúp cô trả một khoản tiền lớn, Cung Ngũ là vì nể tình khoản tiền này nên cố nhịn. Còn việc Bộ Sinh cắm sừng cô, cô coi như bỏ qua chuyện cũ.

Bộ Sinh cười, “Bị chơi rồi cũng không sao, chúng ta kiếm lại sau.”

Cái câu “chơi hai chúng ta” của cô đó đã kéo anh như người một nhà, khiến anh vui vẻ.

Khách sạn nghỉ dưỡng Kim Huy là khách sạn mới nổi ở Thanh Thành, nổi tiếng bởi vì hai chữ nghỉ dưỡng này. Bộ Sinh là một công tử có cuộc sống cực kỳ tinh tế, cực kỳ thích những loại thực vật có lợi cho sức khỏe. Cung Ngũ vốn hay ăn đồ ăn ven đường, ăn canh dưỡng sinh cảm thấy rất nhạt nhẽo, nhưng vì tiền nên cố cố nhịn.

“Em còn muốn ăn gì nữa không? Có phải thấy nhạt nhẽo lắm không?”

“Bình thường ai rảnh đợi ăn một bát canh kiểu này chứ?” Cung Ngũ lấy giấy ăn lau miệng, “Thỉnh thoảng ăn một bữa cũng rất ngon miệng. Ngày nào cũng ăn chắc tôi chết mất.”

Bộ Sinh cười: “Nói cũng đúng. Con người nên sống đa dạng.”

Cung Ngũ cảm thấy kiểu người như Bộ Sinh chính là kẻ ngụy quân tử điển hình, từ gương mặt đến miệng lưỡi đều thơn thớt như vậy. Hôm qua còn thuê phòng khách sạn với người phụ nữ khác, hôm nay đã đưa cô đi ăn cơm... Phì!

Nhưng mà ai bảo người ta có tiền chứ?

Tuy không thích lắm, nhưng Cung Ngũ vẫn ăn no bụng.

Bộ Sinh đưa cô về Cung gia. Xe dừng trước cửa Cung gia, Cung Ngũ tự mở cửa xe đi xuống, tài xế đã xuống xe đành phải mở cửa cho Bộ Sinh.

Cô vẫy tay với Bộ Sinh, nói: “Bye bye.”

Bộ Sinh cúi đầu cười, hỏi: “Không mời tôi vào nhà ngồi chơi một lát sao?”

Cung Ngũ chỉ vào mặt trời trên đỉnh đầu, “Tôi đến giờ ngủ trưa rồi, để lần sau đi.”

Bộ Sinh gật đầu, “Được.”

“Bye bye.”

Nhìn xe Bộ Sinh rời đi, cô mới xoay người bước vào cửa lớn.

“Ngũ tiểu thư.”

Cung Ngũ quần áo lấm lem không thèm để ý đến ai, đi qua phòng khách, trở về phòng ngủ của mình, sau đó đi tắm rửa. Người cô bốc mùi hôi, lúc ăn cơm với Bộ Sinh cô còn cảm thấy mùi trên người mình còn nặng hơn cả mùi đồ ăn. Cô tắm táp sạch sẽ, lấy khăn bông lau tóc xong thì có người gõ cửa. Cô đi ra mở cửa, một người đàn ông trung niên có mái tóc ombre đang đứng trước cửa: “Ngũ tiểu thư, kiểu tóc của cô cần phải sửa lại một chút.”

Cung Ngũ giơ tay lên cào tóc, “Ồ, đợi tôi sấy khô đã...”

“Không cần, cứ để vậy đi, mời Ngũ tiểu thư đến phòng làm tóc.”

Cung gia đông người, bốn năm đại gia đình đều ở sườn ngọn núi này nên gần như thứ gì cũng có đầy đủ.

Cung Ngũ ngồi trên ghế, thợ làm tóc cầm chiếc lược lên đo đạc, thiết kế kiểu tóc thích hợp cho cô. Sau khi xác định kiểu tóc xong, chiếc kéo bay lượn, Cung Ngũ thấy từng lọn tóc mới bị cắt đi tối qua đang rơi xuống.

Cô lo lắng bị cắt thành đầu đinh luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.