Khi Cung Ngũ về nhà thì đã hơn tám giờ. Trước khi xuống xe cô lén ôm chặt Công tước đại nhân, hôn một cái thật mạnh rồi mới về nhà.
Lúc hơn tám giờ Bộ Tiểu Bát đã ngủ say rồi, Cung Ngũ chạy đến thăm cậu nhóc, nhân tiện nhéo một cái lên khuôn mặt mũm mĩm của cậu.
Nhạc Mỹ Giảo dỗ Bộ Tiểu Bát ngủ xong tiếp tục đi1đắp mặt nạ, chuẩn bị để ba tháng sau đi làm trở lại.
Đối với Nhạc Mỹ Giảo, công việc quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, đương nhiên việc bà thích Bộ Tiểu Bát hơn nhiều so với trong tưởng tượng là thật. Đặc biệt là khoảng thời gian Cung Ngũ đi du học, Bộ Tiểu Bát ngày ngày gắn bó bên cạnh khiến bà không có mấy thời gian8để nhớ Cung Ngũ nữa. Dù sao thì so với Bộ Tiểu Bát, Cung Ngũ đã thành niên rồi. Tuy Cung Ngũ là một đứa trẻ khiến người khác không thể yên tâm nổi nhưng dù sao cũng vẫn còn lớn hơn Bộ Tiểu Bát. Huống hồ bà rất tin tưởng vào nhân phẩm của Công Tước đại nhân. Hơn nữa, ngôi trường Tiểu Ngũ đang theo học cũng không phải2là nơi Bộ Sinh có thể buôn bán được, Bộ Sinh có đâu cần phải lừa bà chứ?
Nhạc Mỹ Giảo nằm trên sofa đắp mặt nạ, nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, có phải con cũng nên chăm sóc da mặt mình không hả? Phải nhân cơ hội chăm sóc da mặt khi còn trẻ, nếu đợi đến khi có tuổi mới chăm sóc thì muộn rồi.”
Cung Ngũ sờ da mặt mình,4“Con thấy da con đẹp lắm mà.”
“Đẹp thì đẹp, nhưng đó cũng chỉ là ỷ vào tuổi trẻ thôi.” Nhạc Mỹ Giảo lườm cô, “Đợi đến khi con ở độ tuổi như mẹ rồi thì sẽ biết ngay. Một ngày không chăm sóc thôi là đã không dám thò mặt ra gặp ai rồi.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Mẹ, đấy là do mẹ yêu cầu quá cao. Người bình thường có ai chăm sóc da kỹ như mẹ đâu.”
Cô tung tăng nhảy nhót chạy về phòng mình, tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhạc Mỹ Giảo nhìn theo bóng lưng cô, lẩm bẩm: “Đã lớn thế rồi mà còn cứ nhảy nhót tung tăng như thế nữa. Thật đúng là…”
Bộ Sinh xong công việc ngày hôm nay, đi từ phòng làm việc ra ngoài, đến bên cạnh bà: “Tiểu Ngũ sao?”
“Ừ.” Nhạc Mỹ Giảo đáp lại, rồi nằm tiếp.
Bộ Sinh ngồi lên chỗ trống trên sofa, kéo bàn tay bà đang đặt trên bụng, nói: “Ngày mai tôi đưa Tiểu Bát về nhà một chuyến, để họ được gặp một lần cho đỡ lải nhải mãi.”
Nhạc Mỹ Giảo đáp: “Ừ.”
Bộ Sinh cười: “Yên tâm, tối tôi sẽ đưa con về với em.”
Nhạc Mỹ Giảo đang đắp mặt nạ, cho nên cũng không tiện cử động, đành nhìn liếc qua Bộ Sinh, “Tùy cậu.”
Bộ Sinh cầm tay bà lên, đặt lên đó một nụ hôn, “Cảm ơn em.”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn Bộ Sinh rồi nhắm mắt dưỡng thần. Sau đó bà nghe thấy Bộ Sinh chợt hỏi: “Mỹ Giảo, chuyện hôn sự của chúng ta đến khi nào thì đăng lên nhật báo?”
Bà không thèm mở mắt, đáp: “Tôi không nói là muốn kết hôn.”
Bộ Sinh thở dài: “Tiểu Bát ngày một lớn lên, sau này nếu như đến khi con hiểu chuyện mà biết mình là một đứa con ngoài giá thú thì sẽ đau lòng thế nào chứ?”
“Nó mới bao nhiêu tuổi chứ? Thần tiên à? Mới có ba tháng thì hiểu cái gì chứ?” Nhạc Mỹ Giảo tức giận nói.
Bộ Sinh cười: “Có một số khái niệm phải bồi dưỡng từ nhỏ tới lớn, chẳng lẽ phải đợi đến lúc sau này con lớn mới thắc mắc hay sao?” Bộ Sinh chơi đùa từng ngón tay của bà, nói: “Tôi nhớ điều kiện kết hôn em đã từng nói, nhà, xe, quyền sở hữu Bộ Bộ Hữu Sinh và cổ phần ở Bộ Thị. Tôi sẽ đi làm một bản công chứng, sang tên cho em.”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn Bộ Sinh, “Cậu điên rồi à?”
Bộ Sinh cười: “Tôi rất tỉnh táo, bởi vì tôi làm như vậy là có điều kiện. Tôi sẽ làm một bản công chứng tài sản, nếu như sau khi kết hôn em ngoại tình thì sẽ không lấy được một đồng tiền nào từ tôi hết, đồng thời còn phải bồi thường lại cho tôi phí tổn thương tinh thần hơn một trăm vạn…”