Công Tước

Chương 603: Người thâm độc.3



Còn chiếc giường lớn, đương nhiên là bị ba cậu chiếm rồi.

Trên phương diện làm cha, Bộ Sinh là một người đạt tiêu chuẩn. Đêm Bộ Tiểu Bát phải dậy ăn sữa, chắc chắn sẽ là Bộ Sinh bế Bộ Tiểu Bát đến cho Nhạc Mỹ Giảo. Mới đầu Nhạc Mỹ Giảo còn chưa đi được, sau đó bà đi được rồi cũng đều là Bộ Sinh làm thay. Nhạc Mỹ Giảo cũng thức dậy mấy lần nửa đêm, cũng đều là Bộ Sinh thức cùng, chưa bao giờ oán than nửa lời. Riêng điểm này có lẽ rất nhiều người1đàn ông đều không bằng được Bộ Sinh.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cung Ngũ tỉnh dậy thì đã nhìn thấy Bộ Tiểu Bát ăn mặc như quả dưa hấu lớn. Cậu nhóc mặc bộ đồ hình quả dưa hấu, để lộ ra hai cánh tay trắng trẻo mập mạp. Chiếc mũ nhỏ trên đầu cũng là họa tiết quả dưa hấu, làm nổi bật lên gương mặt mũm mĩm. Cậu bé được Bộ Sinh ôm vào trong lòng, đôi mắt to tròn đang mở ra nhìn xung quanh đầy tò mò.

Bộ Sinh bế Bộ Tiểu Bát, tư thế vô cùng8chuyên nghiệp, một tay ôm lấy cậu nhóc, tay còn lại đỡ sau gáy cậu nhóc, nhìn về phía phòng ngủ gọi: “Mỹ Giảo!”

Nhạc Mỹ Giảo không đi ra, chỉ nói: “Cậu đưa nó đi đi, Tiểu Bát mà nhìn thấy tôi là lại khóc đấy.”

Trẻ con thường quấn mẹ, Bộ Tiểu Bát cũng không phải là ngoại lệ. Lúc này cậu vẫn còn liu diu, không biết tìm nguồn thức ăn.

Bộ Sinh bế Bộ Tiểu Bát đứng đó, “Em mang bỉm chống thấm của Tiểu Bát đến đây.”

Cô giúp việc đứng ở cửa nghe thấy, vừa định nói để bà2ta đi lấy thì đã bị Bộ Sinh quay lại trừng mắt lườm một cái. Bà ta bị ánh mắt của Bộ Sinh chặn lại, vội vàng đi ra ngoài.

Cung Ngũ kê cằm lên ghế dựa sofa, chớp mắt nhìn về phía bên này.

Không bao lâu sau, Nhạc Mỹ Giảo đi ra với vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Lát nữa Tiểu Bát mà khóc cậu đừng có…”

Còn chưa dứt lời, Bộ Tiểu Bát nghe thấy tiếng mẹ liền nghiêng đầu ra nhìn, vừa nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo liền nhệch miệng ra khóc ầm lên: “Òa… òa…”

Cậu vung tay lên về4phía Nhạc Mỹ Giảo, chực đòi mẹ bế.

Nhạc Mỹ Giảo tức giận trừng mắt nhìn Bộ Sinh, “Cậu đã vừa lòng chưa?”

Bộ Tiểu Bát khóc đến thương tâm, giống như đang ấm ức chuyện gì đó. Nhạc Mỹ Giảo đành phải bế cậu lên, vỗ lên lưng cậu, đung đưa dỗ dành. Quả nhiên chỉ một lúc sau Tiểu Bát đã ngừng khóc.

Nhưng khi Nhạc Mỹ Giảo đưa Bộ Tiểu Bát lại cho Bộ Sinh, Bộ Tiểu Bát lại khóc váng lên.

Nhạc Mỹ Giảo càng giận hơn, mắng Bộ Sinh: “Cậu nhìn đi, đang yên đang lành lại cứ muốn chọc cho con khóc làm gì, bây giờ thì còn đi làm sao được nữa?”

Bộ Sinh bị mắng không lên tiếng, chỉ ngước lên nhìn Bộ Tiểu Bát, rồi lại nhìn bà, nói: “Bây giờ phải làm sao đây?”

Nhạc Mỹ Giảo bế Bộ Tiểu Bát đi về phòng ngủ: “Cậu tự về đi, Tiểu Bát không đi nữa, cứ khóc mãi thế này thì khàn cả giọng luôn mất chứ còn gì nữa?”

Bộ Sinh đi theo bà, “Hay là em cùng về với tôi đi, có em đi cùng thì con sẽ không khóc nữa. Hôm nay người lớn trong nhà đều có mặt đầy đủ, không đi không được, nhưng không thể để con khóc được…”

“Cậu biết vậy rồi mà còn chọc cho con khóc nữa à?” Nhạc Mỹ Giảo tức giận không biết nói gì nữa, “Tôi không đi, chuyện của nhà các người đừng có kéo tôi vào!”

Bộ Sinh thở dài: “Tôi cũng không biết Tiểu Bát lại thế này mà…”

“Thế này là thế nào? Tiểu Bát mới có bao nhiêu tuổi hả? Một đứa trẻ còn chưa đầy ba tháng… Tôi đúng là phục cậu sát đất mà!” Nhạc Mỹ Giảo thấy Tiểu Bát không còn khóc nữa nhưng đôi mắt vẫn long lanh ngấn lệ. Cậu nhóc đáng thương, có một người cha ngốc nghếch như vậy đúng là quá thảm mà.

Bộ Sinh đi vào phòng ngủ: “Mỹ Giảo, thực sự không được đâu mà, em đi cùng Tiểu Bát đi mà, họ muốn gặp Tiểu Bát chứ không phải muốn gặp em. Em nói xem tôi mà bế con khóc thế này về nhà, nhỡ họ thấy là tôi không chăm sóc được trẻ con, tưởng là chúng ta không nuôi được Tiểu Bát cứ nhất quyết đòi đưa Tiểu Bát về thì phải làm sao chứ? Tuy tôi sẽ không đồng ý nhưng tôi cũng không muốn để xảy ra những việc phiền hà đó. Hơn nữa sữa vắt ra không thể bằng sữa mẹ tươi mới được, nhỡ Tiểu Bát không thích thì có phải là càng phiền hà hơn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.