Nhưng may mà ông cụ nhà họ Lâm có quan hệ nên đã tiêu một khoản tiền lớn để đẩy phó tổng giám đốc ra làm kẻ chết thay, bị xử nặng. Nhưng cũng1vì thế gia đình phó tổng giám đốc từ già đến trẻ có được khoản tiền lớn đền bù, cả đời này cũng không cần phải làm ăn gì nữa, chỉ cần tiêu dao8tự tại hưởng thụ cuộc sống.
Cung Truyền Thế cũng muốn làm như vậy, nhưng kết quả Cung Cửu Dương lại thẳng thắn nói cho vào mặt rằng Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang2từ nhỏ cuộc sống đã quá sung sướng, chưa phải chịu khổ bao giờ, cho nên đầu óc đơn giản. Chuyện lần này cũng coi như là một bài học để chúng nhớ cho4kỹ, có như vậy thì lần sau mới ngoan ngoãn nghe lời được.
Cung Truyền Thế nghĩ đến việc đã sinh năm người con, con cả con thứ phạm tội, con thứ ba là con gái lại làm ra bao nhiêu chuyện sai lầm như vậy. Cung Truyền Thế đã có tuổi, nay phải cảnh tỉnh lại bản thân, cuối cùng vẫn không lấy thể diện của mình ra để lôi kéo quan hệ cho con trai.
Quả nhiên sau khi xảy ra sự kiện buôn lậu, Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đã ngoan ngoãn hơn nhiều, vẫn đang trong thời kỳ hoãn thi hành án, không dám đi đâu hết. Khối tài sản của chi thứ tư bị Cung Cửu Dương tiếp quản như lẽ đương nhiên.
Cung Ngôn Thanh bị Cung Cửu Dương cho người cưỡng ép đưa đến một trường nữ giới khép kín để cô ta học lại từ đầu, thời hạn là bốn năm. Trong bốn năm này nếu như cô ta không gây chuyện thị phi thì mới được về nhà họ Cung, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa.
Nay Cung Cửu Dương đã hoàn toàn khống chế được cả nhà họ Cung, ba chi khác cũng cố nín nhịn, chỉ sợ Cung Cửu Dương lấy lý do họ kinh doanh không tốt để thu hồi lại doanh nghiệp. Không phải là thời điểm so về độ tuổi, sau khi Cung Học Cần chết, nhà họ Cung so bì nhau về năng lực, kẻ tài giỏi sẽ có được tất cả.
Đương nhiên sẽ có người không phục, nhưng dù có không phục cũng không còn cách nào khác, điểm giảo hoạt của Cung Cửu Dương là trước khi Cung Học Cần còn chưa chết, hắn đã dỗ dành ông cụ lập di chúc, ý nói là để tránh các cháu làm lụi bại gia sản, đốc thúc họ động não làm việc chứ không ăn bám gia đình.
Lúc đó, Cung Học Cần yêu thương chiều chuộng Cung Cửu Dương lên tận trời, ngoài việc hắn đẹp trai, điều quan trọng nhất là hắn thực sự thông minh, còn biết ăn nói, nói đi nói lại cũng chính là vì suy nghĩ cho nhà họ Cung. Một nhân tài xuất sắc từng du học nước ngoài đã dùng một tờ thành tích đẹp đẽ để khiến cho Cung Học Cần nghe lời hắn răm rắp. Lập di chúc cũng chỉ là xua đuổi cái xúi quẩy mang tính tượng trưng mà ngược lại còn trở thành một kiểu tiên tri.
Bên ngoài mọi người đều đang giữ thái độ chờ xem tình hình nhà họ Cung ra sao, dù sao thì chuyện của chi thứ tư cũng đã ảnh hưởng đến công việc làm ăn của toàn bộ nhà họ Cung. Còn việc họ có thể đưa nhà họ Cung phát triển tốt hơn hay là dần rơi xuống đáy vực thì phải xem bản lĩnh của Cung Cửu Dương ra sao rồi.
Trong tình hình đó, dù Cung Ngôn Đình có trở về nhà họ Cung thì nhà họ Cung cũng không có chỗ cho anh ta. Cung Ngũ thì dù sao cũng vẫn còn có mười triệu đầu tư trên danh nghĩa ở chi thứ tư. Cung Ngôn Đình ngoài việc có chút ưu thế rõ ràng hơn Cung Ngũ thì không còn ưu thế gì khác nữa, anh ta ở bên ngoài lại càng tốt hơn.
Rõ ràng là bản thân Cung Ngôn Đình cũng ý thức được điều này cho nên anh ta càng dốc sức vào làm việc của mình. Dù sao thì khi đã có cơ hội có ai lại muốn im lặng vô danh cả đời, khi có thể xuất đầu lộ diện đương nhiên anh ta sẽ nắm lấy cơ hội, dốc hết sức lực để thực hiện nó.
Cung Ngôn Đình biết rất rõ cơ hội bây giờ của mình đến như thế nào. Trong lúc đó đã hoàn toàn kéo theo các mối quan hệ khác, một mặt khiến anh ta cố gắng làm việc, mặt khác thôi thúc anh ta phải đối xử tốt với mẹ đẻ của mình hơn nữa. Đồng thời anh ta phải dần mạnh mẽ hơn. Bộ Sinh đã nắm vận mệnh của anh ta và Tiểu Ngũ trong tay, nếu như anh ta không mạnh mẽ lên thì nếu ngày nào đó Bộ Sinh trở mặt thì có lẽ chỉ một cái tát của Bộ Sinh đã đủ khiến anh ta chết không kịp ngáp.
Cung Ngũ trêu chọc Bộ Tiểu Bát, nói: “Tinh thần anh Tư rất tốt, ngoài việc đen hơn một chút ra thì không còn gì khác cả. Anh ấy bảo mẹ đừng lo lắng, anh ấy sẽ tự biết cách chăm sóc cho bản thân.”
Nhạc Mỹ Giảo cau mày: “Mẹ thì có gì phải lo chứ, nó có còn là trẻ con nữa đâu, tự liệu lấy thân là được rồi.”
Cung Ngũ liếc nhìn bà, nhe răng cười, ôm lấy Bộ Tiểu Bát đang khua chân khua tay: “Tiểu Bát, Tiểu Bát, Tiểu Bát, Tiểu Vương Bát, la la la!”