Khi ở khách sạn, Cung Ngũ hỏi Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh đi lần này có thể khiến họ cố gắng làm việc tích cực hơn không?”
Công tước đại nhân: “Anh không cần nhìn thấy họ cố gắng làm việc, bởi vì anh không thể nào lúc nào cũng chú ý đến họ được, nhưng người anh đưa đến sẽ kiểm tra sổ sách, sản lượng một năm là bao nhiêu, sản lượng năm trước là bao nhiêu.1Số liệu sẽ nói cho anh biết đáp án, hiệu suất công việc sẽ chứng minh năng lực của người lãnh đạo.” Anh kéo tay cô, cười nói: “Nếu như tất cả người làm chủ trên thế gian này đều tự tay làm việc thì chắc chắn sẽ mệt đến chết. Cho nên họ đều sẽ nghĩ cách để dùng cách thức tiết kiệm công sức nhất để làm việc hiệu quả nhất.”
Cung Ngũ gật đầu: “Hình như là nghe cũng8có lý… Nhưng mà anh Tiểu Bảo này, anh không sợ mấy người lãnh đạo đó lừa anh à? Ví dụ như là tham ô hay là ăn hoa hồng, còn nữa, giống như em lén làm chuyện xấu thì phải làm sao? Em xem trên ti vi họ đều diễn như vậy đấy.”
Công tước đại nhân: “Đương nhiên, trong hiện thực cũng sẽ gặp phải. Dù sao thì khi đứng trước tiền, ai cũng đều có khả năng sẽ mất2đi lý trí. Đối với anh, chỉ cần không quá đáng, anh sẽ chấp nhận cho họ được hời. Ví dụ như có người lợi dụng chức quyền, buôn bán những thứ bỏ đi hoặc phế liệu có thể thu lời về được ở kho, những thứ đó đều không sao hết, bởi vì chúng không ảnh hưởng đến việc vận hành của toàn bộ công xưởng. Chỉ cần đối phương xử lý thỏa đáng, không để người khác thấy bất4mãn trong lòng thì anh có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Bởi vì tuy họ đã được lợi lộc gì đó nhưng lại mang lại nhiều lợi ích cho công xưởng khi làm việc. Đó là kết quả của việc cân bằng quyền lực.”
Công tước đại nhân cười, “Không sao, nếu như Tiểu Ngũ thấy anh nói không đúng thì có thể đưa ra ý kiến trái ngược, không ai có thể nói quyết định của mình là thập toàn thập mĩ được, có đúng vậy không nào?”
Cung Ngũ gật đầu, ôm cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh Tiểu Bảo đợi nhé, đợi sau này em kiếm được thật nhiều tiền, làm bà chủ rồi sẽ có kinh nghiệm đưa ra ý kiến phản bác anh!”
Công tước đại nhân: “Ừ, anh đợi ngày Tiểu Ngũ kiếm được nhiều tiền làm bà chủ.”
Khi nằm trên giường ngủ, Cung Ngũ cuộn tròn trong chăn chép chép miệng. Công xưởng này lớn như vậy, còn có mấy nghìn công nhân, anh Tiểu Bảo thật là vất vả mà!
Dù sao thì có rất nhiều người khi làm chủ một công ty đã ngày ngày bận rộn đi sớm về tối, anh Tiểu Bảo còn có nhiều công ty như vậy thì chắc chắn là mệt muốn chết luôn rồi. Bây giờ cô đã hiểu đôi chút tại sao cô đòi về nước anh lại nói anh không có thời gian, thì ra không phải là anh làm mình làm mẩy không muốn về mà thực sự là anh rất bận.
Cô lật người, vùi đầu vào trong lòng anh, anh đưa tay ôm cô hỏi: “Sao vậy? Tiểu Ngũ có chuyện gì mà không ngủ được thế?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên hỏi: “Anh Tiểu Bảo, có phải là có rất nhiều công xưởng như thế này không?”
“Anh có mấy công xưởng, còn có mấy công ty loại hình khác nữa. Ví dụ như trang trại rượu chuyên ủ rượu vang đỏ, trang trại rượu nho chuyên trồng nho ủ rượu. Đó đều là tài sản của gia tộc Edward từ xa xưa. Loại hình trang trại đều do gia tộc Edward đích thân kinh doanh, còn những sản nghiệp loại hình mới khác đều mời đội ngũ chuyên gia về quản lý. Thời đại không giống như trước kia nữa rồi, cho nên chúng ta phải theo kịp thời đại, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị xã hội đào thải.” Công tước đại nhân cười nói: “Tiểu Ngũ không cần phải lo lắng. Tiểu Ngũ vẫn luôn rất cố gắng. Anh còn nhớ ngay từ đầu Tiểu Ngũ đã nói với anh rằng phải học tiếng Anh thật giỏi, như vậy ra nước ngoài sẽ không sợ hãi gì nữa. Xem đi, bây giờ Tiểu Ngũ đã học tiếng Anh giỏi thật rồi. Anh rất vui vì Tiểu Ngũ liên tục tiến bộ, không ngừng cố gắng.”
Cung Ngũ vui vẻ cọ vào trong lòng anh, nói: “Em cũng rất vui vì em đang tiến bộ và cố gắng. Anh Tiểu Bảo, lần này sau khi trở về anh dạy em tiếng Gaddles được không? Em cảm thấy rất thú vị. Hơn nữa, em ở Gaddles ba năm, phải giao tiếp với nhiều người Gaddles, nếu như không biết nói thì dù có muốn mua đồ rẻ một chút cũng không biết làm thế nào, phiền phức lắm. Anh nói xem có đúng không nào?”