Công Tước

Chương 616: Những chuyện kinh hãi đó.4



Khi Cung Ngũ nói chuyện đó với Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo híp mắt lại, tỏ vẻ coi thường hỏi: “Tiểu Ngũ, chẳng lẽ trước đây cậu không mấy sùng bái anh trai tớ à?”

Cung Ngũ tỏ vẻ khó xử nói: “Cậu muốn nghe tớ nói thật hay nói dối?”

“Nói dối!” Yến Đại Bảo nói.

“Có chứ!” Cung Ngũ1khẳng định.

Yến Đại Bảo sửa lại: “Nói thật!”

“Nói thật là… vẫn không có thật!” Cung Ngũ chớp mắt, “Lúc đó tớ chỉ cảm thấy là anh Tiểu Bảo cực kỳ đẹp trai, khí chất ngất trời thần thái siêu đỉnh, dáng người sánh ngang siêu mẫu quốc tế. Nhưng anh Tiểu Bảo có phải là của nhà tớ đâu,8tớ nhìn một cái thôi đã thấy hời rồi. Tâm lý đó của tớ gọi là thấy sàm sỡ thì sáng mắt lên, hoàn toàn chưa đến mức sùng bái! Nhưng còn lần này thì khác, tớ phát hiện ra anh Tiểu Bảo ngoài việc đẹp trai, dáng chuẩn, khí chất đỉnh cao, biết thiết kế, cực kỳ giàu2có ra, hóa ra còn lợi hại như vậy nữa!”

Yến Đại Bảo ôm cánh tay, thấy Cung Ngũ ban đầu không sùng bái anh trai mình như vậy, liền thể hiện thái độ rất không vui, “Tớ muốn cắn cậu quá!”

“Đừng mà! Tớ nói thật đấy! Yến Đại Bảo, cậu không biết đâu. Đám người gia tộc Edward ở4trang trại rượu vang vô cùng xấu xa. Người đó nói là bề trên, nói là chú bắn đại bác không đến của anh Tiểu Bảo, cầm súng săn ra, nói là họ đã sớm tuyên bố thành lập trang trại của nhà họ, không liên quan gì đến anh Tiểu Bảo nữa, còn bảo công nhân trong trang trại ngang nhiên chống đối, thậm chí còn liên kết với cảnh sát địa phương cùng nhau chống đối. Tớ bị dọa đến mức suýt nữa thì tè cả ra quần đấy cậu có biết không hả? Nhưng mà anh Tiểu Bảo không sợ hãi gì hết, chỉ đôi ba câu đã khiến đám người đó hạ súng xuống…” Khi thuật lại quá trình này, Cung Ngũ hớn hở, hưng phấn hơn cả khi mình đã làm được một chuyện gì to tát, “Yến Đại Bảo, tớ cảm thấy anh Tiểu Bảo lợi hại cực kỳ! Có câu nói thế nào ấy nhỉ… Trời có sập cũng không thay đổi sắc mặt, chính là để nói về anh Tiểu Bảo đấy!”

Yến Đại Bảo nặng nề hừ một tiếng: “Anh tớ vốn dĩ lợi hại như vậy đấy, là cậu dốt nát kém cỏi không biết thôi. Cậu có biết anh tớ còn từng một mình chống lại một đám người xã hội đen cầm súng bao vây, nhưng cuối cùng mấy người đó không những không làm hại được anh ấy mà còn phải cung kính đưa anh ấy về. Cậu nói xem anh tớ có lợi hại không nào?”

Sau khi đi mua sắm và vui chơi tưng bừng, buổi tối về trang trại rượu, khi ăn cơm Công tước đại nhân nói: “Nơi tiếp theo chúng ta phải đi có lẽ sẽ không thoải mái như những nơi trước đây nữa.”

Yến Đại Bảo và Cung Ngũ cùng ngẩng đầu lên, đồng thanh hỏi: “Đi đâu cơ?”

Công tước đại nhân cười nói: “Hai ngày trước anh đã liên lạc được với một quỹ từ thiện, chúng ta sẽ đi cùng với người của quỹ từ thiện đó đến một nơi.” Anh nhìn quét qua Yến Đại Bảo và Cung Ngũ một vòng, nói: “Tiểu Ngũ và Đại Bảo mặc như hôm nay là hoàn toàn không phù hợp.”

Cung Ngũ mờ mịt, hỏi: “Vậy phải mặc thế nào thì mới phù hợp?”

Lý Nhất Địch cười, trả lời, “Khi ăn cơm sẽ có người mang quần áo đến cho hai em, mấy ngày này cứ mặc quần áo đó là được, rất có khả năng sẽ không được tắm nữa.”

Yến Đại Bảo trợn trừng mắt: “Em biết rồi! Doanh trại dân tị nạn!”

Yến Đại Bảo nói đúng, nơi họ đi đến là một trại tị nạn.

Cung Ngũ cảm thấy mình sắp thành dân tị nạn luôn rồi, vẫn còn phải đi thăm người khác nữa sao? Cô cũng đâu có bỏ tiền, cũng không mất sức, nếu có đứa trẻ nào giơ tay xin cô bánh mì cô cũng không có nốt, cô vẫn còn nợ Công tước đại nhân hơn mười hai vạn đó.

Đó là suy nghĩ của Cung Ngũ trước khi đi, nhưng sau khi cô thực sự đi cùng mọi người đến đó, cô đã bị cảnh tượng trước mặt khiến cho sợ hãi, thực sự vô cùng tiêu điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.