Cung Ngũ lập tức trả lời: “Từ nhỏ tôi đã thích chơi đồ chơi, hơn nữa còn cực kì giỏi đổi cũ thay mới!”
Cô không yên tâm về Yến Đại Bảo, “Nhưng bạn tôi bị bệnh, tôi nghĩ cậu ấy cần một chút đồ ăn và nước.
Tôi có thể giúp các anh cải tiến tất cả súng.
Tuy tôi không bằng được vị hôn phu của tôi nhưng tôi bảo đảm sẽ khiến các anh hài lòng.
Anh xem đi, tôi chỉ1có một mình, bạn tôi còn không đi nổi, tôi biết cô ấy là nguồn tiền quan trọng của các anh, nếu cô ấy chết rồi thì đối với các anh không có gì tốt hết.
Hãy cho tôi một chút thức ăn và nước, cầu xin các anh đấy!”
Trâu Đực nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Đưa đồ ăn và nước cho nó, cử người trông chừng cho cẩn thận.”
Cung Ngũ bị đưa về chiếc lều nhỏ ban8đầu, theo sau còn có rất nhiều súng bỏ đi được đưa đến.
Căn lều sáng đèn mang lại sự ấm áp cho Cung Ngũ ở vùng ngoại ô hoang vu lạnh lẽo.
Yến Đại Bảo cuối cùng cũng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cô mơ màng nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ tớ đói quá…”
Cung Ngũ thở dài, cầm mì gói và nước, “Ăn ít thôi, không tí nữa lại đau bụng.”
Yến Đại Bảo gật đầu, ủ2dột dụi mắt, “Ở đây hôi quá.”
Rồi dần mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn rõ được thực tế, cô hỏi: “Tiểu Ngũ bây giờ chúng ta bị bắt cóc rồi đấy à?”
Cung Ngũ ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu phân chia súng ra, tách từng chi tiết súng cùng loại ra với nhau.
Lúc này, cô thầm thấy cảm ơn sâu sắc sự dạy dỗ của Công tước đại nhân.
Phải biết rằng ban đầu khi Công tước4đại nhân ép cô hết lần này đến lần khác tháo lắp hết khẩu súng này đến khẩu súng khác, cô suýt nữa đã nhảy dựng lên mắng anh.
Lúc đó, khi Công tước đại nhân dạy cô tháo khẩu súng đầu tiên thì không ngừng thay đổi nhiều loại súng khác nhau để cô làm quen, bắt cô sờ các loại súng và các loại linh kiện trong súng, có những thứ nhỏ đến mức suýt nữa không nhìn được bằng mắt thường.
Anh cũng không cho cô nhìn bằng mắt mà chỉ dựa vào cảm giác đế sờ ra được.
Cô không biết có phải Công tước đại nhân đã biết trước được rằng, ít nhất thì cô đã học được những kỹ năng người thường cũng không biết được này từ anh hay không.
Cô còn nhớ lúc đó Công tước đại nhân đã nói, bây giờ đa số người dùng súng chỉ biết dùng đơn thuần, giống như người biết lái xe thì chỉ biết lái xe, chứ không biết sửa xe ô tô, còn Cung Ngũ chính là người sửa xe ô tô.
Tuy Yến Đại Bảo tinh thần vẫn chưa tốt lắm, ăn cũng không được nhiều, nhưng rõ ràng Cung Ngũ cảm nhận được cô ấy có vẻ hưng phấn, mới ăn được nửa bát mì đã không ăn nữa, ngồi xổm bên cạnh nhìn cô lắp súng.
Yến Đại Bảo ngồi nhìn không chớp mắt cũng không nói gì, nhưng đến khi Cung Ngũ tháo khẩu súng thứ ba, đột nhiên cô ấy hiểu ra, ngồi xuống, đưa tay cầm súng của Cung Ngũ, cúi đầu bắt đầu tháo súng.
Động tác không thuần thục nhưng Yến Đại Bảo có thể tìm được chuẩn xác vị trí, biết dùng góc độ nào có thể tháo ra được, Cung Ngũ há hốc miệng nhìn, hỏi: “Yến Đại Bảo, cậu cũng biết à?”
Yến Đại Bảo trả lời: “Tớ có biết đâu nhưng mà tớ học cậu được mà!”
Đây là điểm khác biệt giữa một người thông minh và một người bình thường, Yến Đại Bảo mới xem đến lần thứ hai đã biết phải làm thế nào rồi.
Họ ở trong lều nói chuyện.
Động tĩnh trong lều khiến người bên ngoài vén rèm lên ngó đầu vào nhìn, thấy hai cô gái đang vùi đầu vào tháo súng, một người ngồi bệt xuống đất, còn một người thì ngồi xổm.
Người đó buông rèm xuống, nói với người bên cạnh: “Hai cô em đó nói không chừng đều là người nhà của cái tên thiên tài chế tạo súng.”
Hắn chỉ tay vào bên trong, nói: “Đều đang hí hoáy tháo súng.”
Người còn lại không bận tâm cười, tiếp tục công việc đứng gác.
Yến Đại Bảo ngồi xổm mãi cũng mệt, nhưng vẫn kiên quyết không chịu ngồi hẳn xuống, Cung Ngũ thở dài: “Hoặc là cậu nằm lên giường, hoặc là cậu ngồi xuống đi, bây giờ chúng ta bị bắt cóc rồi mà cậu còn kén chọn được à?”