May mà ở đây không có gương, nếu như có gương, Yến Đại Bảo mà nhìn thấy khuôn mặt nhem nhuốc như con mèo của mình thì chắc chắn sẽ phát điên.
Cung Ngũ tháo được một nửa bỗng nhiên dừng lại, cô vội vàng lấy tay chạm vào chân Yến Đại Bảo, đè thấp giọng nói: “Đại Bảo!”
Yến Đại Bảo nhìn cô, Cung Ngũ đưa tay qua rồi mở ra, trong lòng bàn tay cô là ba viên đạn.
Yến Đại Bảo1càng hưng phấn hơn, “Giấu đi mau!”
Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Chỉ giấu đi thôi cũng vô dụng, phải ghép vào súng mới dùng được.”
Nhưng đáng tiếc lúc bị bắt cóc hai người đi vệ sinh cho nên hoàn toàn không mang theo điện thoại, nếu không đã có thể lén liên lạc rồi.
Thế là hai người phân công với nhau, Yến Đại Bảo chuyên phụ trách tìm viên đạn bị bỏ quên còn sót trong những khẩu súng cũ bỏ đi, Cung Ngũ lựa chọn các linh kiện nhỏ bên trong, dựa8vào mức độ hiểu biết của cô về tất cả các loại linh kiện trong súng, lựa chọn ra những linh kiện thích hợp để ghép lại thành một khẩu súng hoàn chỉnh.
Hai người bận rộn suốt một buổi tối, bữa tối cũng chỉ là hai chiếc bánh mì cứng như đá và nước.
Cung Ngũ sợ Yến Đại Bảo đói quá nên ăn mấy miếng đã không dám ăn nữa.
Yến Đại Bảo cũng không ăn cái bánh mì Cung Ngũ để lại cho mình mà đặt bên cạnh, sau đó nhìn Cung Ngũ đắm2đuối, cảm thấy đôi chân thoải mái rồi mới ngồi xổm xuống tiếp tục giúp cô.
Cung Ngũ cúi xuống nói với cô: “Tớ nghe nói ý họ là lát nữa có thể họ sẽ tách chúng ta ra.”
Yến Đại Bảo chớp mắt: “Vậy Tiểu Ngũ à, cậu không bị bắt cóc cùng với tớ nữa à?”
“Có thể là sẽ bị tách nhau ra nhưng vẫn bị bắt cóc.”
Cung Ngũ liếc nhìn cô ấy nhắc nhở: “Yến Đại Bảo à, tớ nói này, nhỡ chẳng may, tớ nói là nhỡ chẳng may nhé,4có người xấu muốn làm gì cậu thì điều đầu tiên cậu phải làm là gì cậu có biết không?”
Yến Đại Bảo híp mắt lại: “Cậu nghĩ là tớ ngốc à? Đương nhiên là tớ biết rồi, đánh cho hắn một trận chứ sao!”
Cung Ngũ nhìn ra tấm rèm cửa, nói: “Cậu mới ngốc ấy! Cậu nghe tớ nói đây.
Nếu như có người muốn làm gì cậu thì điều đầu tiên cậu phải làm không phải là đánh hắn, mà là nghĩ cách để giữ lấy tính mạng, hiểu chưa hả? Cậu nói xem, nếu như họ có súng, cả đám người dí súng vào cậu, có người kéo quần áo cậu, cậu ghét nhất như vậy đúng không? Nhưng nếu như cậu đánh hắn thì những người khác sẽ phải nổ súng với cậu, trước khi cậu ra tay làm gì thì phải suy nghĩ cho kỹ.
Cậu muốn biến mình thành một cái xác chết lỗ chỗ như tổ ong từ đầu đến chân, hay là muốn mặc quần áo bẩn một chút nhưng là một người sống.
Cậu xem đi, bây giờ chúng ta đang ở đâu chứ? Ba cậu có ở đây không? Người ta cũng không ai quen biết ba cậu, cho nên cậu chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân mình.
Đã hiểu chưa hả?”
Yến Đại Bảo mím môi liếc nhìn Cung Ngũ, đột nhiên kéo tay cô lại, “Tiểu Ngũ…”
Cung Ngũ nói thẳng: “Tớ không chắc chắn có phải tách cậu ra không, cũng không biết chắc được cuối cùng sẽ thế nào.
Nhưng mà Yến Đại Bảo à, cậu phải nhớ là dù bất cứ chuyện gì cũng phải đặt tính mạng lên hàng đầu, nếu như mất mạng rồi thì cho dù người khác có báo thù cho chúng ta thì chúng ta cũng không biết được.
Đến khi ở cõi âm rồi, chúng ta vẫn tức tưởi không yên, có phải vậy không? Trước khi ra tay thì phải động não trước, tớ biết Yến Đại Bảo cực kì thông minh, còn thông minh hơn tớ nhiều.”
Yến Đại Bảo liếc nhìn cô, vui sướng nói: “Vậy thì được thôi, tạm thời tớ sẽ không sợ bẩn nữa!”
Cung Ngũ nhe răng, “Đúng đấy, tớ đã nói là Yến Đại Bảo thông minh rồi mà.”
Trong khi nói chuyện, cô đưa tay ra nhét một khẩu súng nhỏ vừa mới ghép được hoàn chỉnh vào trong tay Yến Đại Bảo, “Không biết có dùng được không nữa, không có cơ hội để thử.
Nhưng mà trong lúc cấp bách cũng có thể lôi ra dọa người được.”
Yến Đại Bảo ngồi lên tấm ván giường, lắp từng viên đạn vào trong, lắc lư đôi chân, xoa xoa cái bụng, rồi lại nhìn chiếc bánh mì.
Cô cầm chiếc bánh mì lên, móc một miếng ruột bánh ra cho vào miệng, sau đó đặt khẩu súng nhỏ vào trong ruột bánh mì.
Cung Ngũ đột nhiên đưa tay ra đẩy một cái, chiếc bánh mì trắng trẻo trong tay Yến Đại Bảo rơi xuống đất, lăn một vòng dưới nền đất đầy bụi bẩn.