Vừa dứt lời, mành cửa đã bị mở ra, người đó cầm súng chĩa thẳng vào họ: “Chúng mày ra đây!”
Yến Đại Bảo thở phì phò đứng lên, nhặt chiếc bánh mì dưới đất vỗ vỗ, nhưng bụi bẩn dính bên trên không sạch được, chỉ trong chốc lát đã nhem nhuốc bụi bẩn.
Cô nhặt lên, dưới con mắt chú1ý của người đó nhét lại vào trong chiếc túi đựng trong suốt, nắm chặt trong tay, còn tiện thể ôm lấy nửa chai nước.
Hai người được đưa đến trước mặt gã Trâu Đực, Cung Ngũ có chút bất an, cô nhìn người ngồi bên trên hỏi: “Xin hỏi, anh muốn đưa cô ấy đi dâu? Cô ấy vừa mới ăn8xong…”
Trâu Đực bỗng nhiên ném ra một chiếc điện thoại nói: “Nếu mày nói mày và cô ta là vị hôn thê và em gái của đại công tước thì bây giờ gọi điện thoại cho hắn đi.”
Cung Ngũ liếc nhìn Yến Đại Bảo, khom lưng đứng dậy, mở ra, hỏi Yến Đại Bảo: “Cậu có nhớ số không?”
2 Yến Đại Bảo gật đầu, đọc ra một dãy số, Cung Ngũ ấn gọi.
Điện thoại hiển thị đang thực hiện cuộc gọi nhưng tín hiệu không được ổn định cho lắm.
Chóp mũi Cung Ngũ đổ mồ hôi, sau một hồi im lặng, tiếng “tút… tút… tút”
theo quy luật vang lên.
Sau đó điện thoại có chuông, gương mặt4Công tước đại nhân xuất hiện trên màn hình.
Yến Đại Bảo lập tức hét lên: “Anh ơi!”
Công tước đại nhân híp mắt lại: “Đại Bảo, Tiểu Ngũ ở chung với em à?”
Cung Ngũ lập tức nhảy nhót trước màn hình, nhe răng ra, giơ dấu tay hình chữ V, ra sức lắc lư với anh, “Anh Tiểu Bảo!”
Cô quay lại nhìn gã Trâu Đực: “Gọi được rồi.”
Rõ ràng những người xung quanh thấy kết quả này liền thấy có chút quỷ dị, Trâu Đực đứng dậy đi đến, đưa tay ra cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Yến Đại Bảo, “Mày là đại công tước của Gaddles, Celt Edward?”
Giọng nói lạnh lùng của Công tước đại nhân truyền tới: “Đúng vậy.
Tôi là Celt Edward, cảm ơn anh đã để cho vị hôn thê và em gái tôi bình yên vô sự.”
Không đợi Trâu Đực trả lời lại, anh đã giơ một chiếc dấu trước ống kính, “Đây là con dấu gia tộc của đại công tước Edawrd, là chứng minh cho thân phận của tôi.
Nếu như anh muốn có bất cứ thứ gì để chứng minh thân phận của tôi thì tôi đều có thể đáp ứng anh.”
Trâu Đực nói: “Có người nói mày là nhà chế tạo súng giỏi nhất trên thế giới.”
Công tước đại nhân trả lời: “Tôi biết ngài Brod dẫn dắt một đội quân lính đánh thuê cực kì xuất sắc, mặc dù tôi vẫn giữ nguyên quan điểm về vũ khí của các anh.”
Trước lời châm chọc của Công tước đại nhân, gã Trâu Đực cười, để lộ ra hàm răng vàng vọt nham nhở: “Đừng quên, vị hôn thê và em gái mày vẫn còn đang ở trong tay tao, tao chỉ cần động tay một cái thôi là kết cục của chúng đều sẽ rất thảm.”
Công tước đại nhân cười: “Nếu đã như vậy thì tôi muốn biết ngài Brod gọi điện đến trước khi giao hàng như đã giao kèo có ý nghĩa gì nữa.”
Trâu Đực hơi khựng lại, sau đó cười ha hả: “Hai đứa con gái này đều rất xinh đẹp, hai đứa nó một người là vị hôn thê của mày, một người là em gái mày, tao chỉ có thể cho mày mang về một đứa, coi như là bán cho ngài Edward đây một món ân tình.”
Công tước đại nhân vẫn mỉm cười, “Nói điều kiện của anh đi.
Tôi có thể khiến cho đội quân lính đánh thuê của anh trở thành đội quân đẳng cấp thế giới.
Các anh sẽ có vũ khí đẳng cấp nhất và trang bị tiên tiến dồi dào và liên tục được cải tiến.
Tôi nghĩ, ở khắp nơi trên mọi ngóc ngách của thế giới hắc đạo, đội ngũ ba mươi hai người của ngài Brod đây chắc chắn không phải là xuất sắc nhất, ngài Brod có thể suy nghĩ xem sao.
Không phải với ai tôi cũng có điều kiện tốt như vậy đâu, tôi bằng lòng trao cơ hội cho người khác, huống hồ ngài Brod chẳng qua cũng chỉ là một người trung chuyển trong giao dịch lần này.
Ngài Brod có chắc chắn là vì một giao dịch với giá không hề cao mà trở thành kẻ địch của tôi không?”
Trâu Đực im lặng một lúc, “Sao tao biết được mày có phải là người giữ lời hứa hay không?”
Công tước đại nhân cúi đầu cười, “Danh dự của tôi ra sao mọi người đều biết cả, ngài Brod có thể nghe ngóng một chút rồi hãy trả lời tôi.
Huống hồ, tôi đã tìm hiểu tất cả mọi chuyện về ngài Brod, nếu tôi nói mà không giữ lời thì không cần phải phí lời nói những lời này làm gì.”