Ít ra thì cho dù Yến Đại Bảo ở gần đây, cũng chưa biết có ở gần thành phố hay không, nhưng nếu như bị đưa đi thì sau đây sẽ xảy ra chuyện gì họ hoàn toàn không thể biết trước được.
“Anh ơi, anh là người giao dịch, nếu anh1dùng một người sắp chết để giao dịch thì còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu như vậy thì thà rằng anh để cho cậu ấy có một hy vọng sống, đồng thời cũng khiến anh lấy được tiền…”
Cung Ngũ chắp hai tay lại cầu xin.
Trâu Đực nhìn cô: “Mày8phải biết rằng, một khi tao đưa mày lên máy bay rồi thì số mệnh của mày cũng không tốt hơn là bao.
Hay nói cách khác, bởi vì mày không phải là người họ cần thì có lẽ kết cục của mày sẽ còn thảm hơn thế nữa.
Thay vì như vậy,2mày cứ để con bé bị bệnh kia đi đi, nếu như nó chết dọc đường thì càng tốt hơn.”
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không được, cậu ấy tuyệt đối không thể chết được! Cậu ấy là bạn tốt nhất của tôi, cũng là em gái của vị hôn phu4của tôi, tôi phải ở bên cậu ấy.
Nếu cậu ấy xảy ra chuyện thì thì đương nhiên tôi cũng không thể ở bên cạnh vị hôn phu của tôi được nữa.
Cầu xin anh đấy, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm với bản thân, hơn nữa, tôi tin chắc chắn tôi sẽ không chết đâu! Thật đấy!”
Trâu Đực nhìn cô cười, “Hy vọng là mày sống dai được thật.”
Trở về căn lều, Yến Đại Bảo còn đang nằm bò trên giường giả bộ làm chó chết, hừ hừ: “Tớ sắp chết rồi…”
Cung Ngũ trợn mắt lườm: “Cậu chỉ bị đau bụng thôi, không chết được đâu.
Yến Đại Bảo cậu dậy đi!”
“Tớ bị dí ở đây rồi, không dậy được.”
Yến Đại Bảo như không còn sức lực, đau bụng đi ngoài là một chuyện, cô còn bị đói bụng, bụng đã sắp dính lại với lưng rồi.
Cung Ngũ thở dài: “Yến Đại Bảo, lát nữa máy bay tới tớ sẽ phải đi.
Cậu đợi khi nào trời gần sáng, sau đó chạy theo dấu vết bánh xe, nhất định không được đi vào đường nhỏ, nhỡ chẳng may có rắn rết gì đó cắn cậu là xong luôn đấy…”
Còn chưa dứt lời, Yến Đại Bảo đã nói: “Tớ không sợ rắn, tớ dám bắt rắn ấy chứ.”
Cung Ngũ: “…”
Còn có nói chuyện tiếp được không đây, cô hào hùng bi tráng thay cô ấy bị bắt cóc rồi, cô ấy nên cảm động khóc lóc, ôm đùi cô nói những lời nói khâm phục mới đúng chứ.
Kết quả thì sao? Yến Đại Bảo lại coi như không có chuyện gì, Cung Ngũ cảm thấy mình phải nhắc nhở: “Yến Đại Bảo à, dù sao thì cậu cũng phải có tí phản ứng bình thường chứ?”
Yến Đại Bảo trả lời: “Tớ bình thường thế này còn gì nữa, có bất bình thường tí nào đâu.”
Cô trề môi, có chút phiền muộn nói: “Tiểu Ngũ à, cậu sắp phải lên máy bay đi thật à?”
Cung Ngũ híp mắt lại: “Tớ không đi thì cậu đi, cậu nói xem nếu như cậu bị đi ngoài rồi đòi giải quyết ngay trên máy bay thì liệu người ta có ném cậu thẳng xuống dưới không hả? Cậu còn giữ được mạng sống nữa không hả?”
Yến Đại Bảo đưa tay ra gãi mặt, trên mặt nổi mấy nốt đỏ.
Cô hít mũi, gương mặt nhỏ nhem nhuốc như con mèo, cô nói: “Thế thì tớ không đi nữa, Tiểu Ngũ cậu phải cẩn thận đấy!”
Cung Ngũ: “…”
Cảm giác sẽ không còn cảm nhận được tình yêu nữa, Yến Đại Bảo à, đã nói là bạn bè yêu thương đùm bọc nhau cơ mà.
Cậu làm thế này là sao chứ? Sao lại phản ứng nhanh như vậy chứ? Trên ti vi đều chiếu phim là những cảnh sinh ly tử biệt lâm ly bi đát lắm cơ mà.
Yến Đại Bảo sao cậu không ra bài theo lẽ thông thường thế? Yến Đại Bảo vẫn gãi mặt, ngứa ngáy khó chịu quá, “Tiểu Ngũ à, anh tớ và mọi người có nói khi nào đến đón tớ không?”
“Tớ không biết.”
Cung Ngũ đáp, “Người ta chắc chắn sẽ không nói cho anh Tiểu Bảo biết địa chỉ đâu.
Họ cũng biết nếu như anh Tiểu Bảo đến đây thì họ sẽ không chạy thoát được, cho nên máy bay đón người đến thì chắc chắn họ sẽ rút lui ngay.
Yến Đại Bảo à, đến lúc đó cậu phải tùy cơ hành sự, nhất định không được chào hỏi họ rồi mới chạy, phải nhân cơ hội không ai để ý đến cậu thì chạy ngay.
Ai biết được họ có tự nhiên xông vào cậu không cơ chứ!”
Yến Đại Bảo khua nắm đấm, nói: “Biết rồi biết rồi! Cậu yên tâm đi!”
Cung Ngũ cảm thấy dù sao Yến Đại Bảo cũng đã lớn như vậy rồi, không đến nỗi tự lấy bản thân ra làm trò đùa, không yên tâm cũng đành phải yên tâm mà thôi.