Công Tước

Chương 629: Chẳng lẽ phải lấy gã thổ dân thật sao?



Khoảng ba giờ sáng, đúng lúc gió đêm thổi mạnh, một chiếc máy bay trực thăng hạ cánh xuống gần đó, sau đó có người đến đưa Cung Ngũ đi.

Một mình Yến Đại Bảo ở lại trong túp lều, gần như tất cả mọi người đều đang bị chiếc máy bay trực thăng kia thu hút hết sự chú ý, Yến Đại Bảo nhân cơ hội chạy trốn mất.

Chưa chạy được bao xa, ở một nơi vắng người ở gần đó, cô tìm một nơi bằng phẳng1rồi nằm xuống ngủ cho đến khi mặt trời ló mặt mới dậy đi tiếp.

Cung Ngũ bị đám người kia trùm vải đen lên đầu, dẫn thẳng lên trực thăng.

Người phụ trách vận chuyển chỉ có nhiệm vụ vận chuyển hàng, không quan tâm đến chất lượng của vật sống đó.

Người vừa đi khỏi, doanh trại tạm thời cũng giải tán với tốc độ nhanh nhất, chỉ còn lại một mảnh đất hoang vu.

Khi sắc trời gần sáng, Yến Đại Bảo ngồi8dậy, cầm nửa chai nước và một miếng bánh mì dính đầy bụi đất, đi thẳng về phía trước theo hướng mặt trời mọc.

Sau khi mặt trời mọc, một đoàn người xuất hiện trên đống phế tích căn cứ cũ nọ, Công tước đại nhân khom người đi từ trong xe ra, phía sau có người chạy đến: “Rất xin lỗi ngài Edward, chúng ta đến muộn một bước rồi.”

Công tước đại nhân cười, “Không sao, ít ra thì tôi biết hai cô ấy đều vẫn2còn sống.”

*** Thanh Thành, biệt thự Yến Thị, khi Triển Tiểu Liên ăn cơm liền cau mày lại lẩm bẩm, “Hình như mấy ngày rồi Đại Bảo không gọi điện về nhà rồi thì phải?”

Không nói không sao, vừa mới nói đến Yến Hồi đã giận đùng đùng, “Bà cũng phát hiện ra rồi à? Chắc chắn là cái thằng nhóc chết tiệt đó không cho Đại Bảo gọi điện về…”

“Ông ấu trĩ vừa thôi chứ.

Tiểu Bảo trông giống người như vậy4lắm à?”

Triển Tiểu Liên lườm ông ta, tự tin nói: “Chắc chắn là có chuyện gì nên bị lỡ rồi.

Ăn cơm xong tôi gọi điện cho Tiểu Bảo xem sao.”

Yến Hồi đập bàn: “Yến Đại Bảo của ông bị mất sợi tóc nào thì ông sẽ giết chết thằng nhóc đó ngay và luôn!”

Triển Tiểu Liên nhìn ông ta: “Ông điên vừa thôi.”

Yến Hồi sầm mặt lại, không nói gì, Triển Tiểu Liên cũng tức giận nói: “Đại Bảo ngoan ngoãn không gây chuyện gì đã là tốt lắm rồi!”

“Bà còn dám nói xấu sau lưng Đại Bảo à?”

“Yến Đại Bảo có gì tốt để tôi nói không?”

Triển Tiểu Liên lườm, “Ông nói xem nào, từ khi Yến Đại Bảo còn nhỏ ngày nào ông cũng ôm nó ngủ đúng không? Nếu không phải là lúc lớn lên ông không chịu được nó tay đấm chân đá lúc ngủ thì ai còn biết bây giờ ông có chịu cho nó về phòng ngủ hay không? Ông tưởng con gái là tình nhân kiếp trước của ba thật đấy à? Ông không ra ngoài mà xem, làm gì có nhà nào con gái coi ba là tình nhân không? Đó không phải là biến thái thì cũng có vấn đề về tâm lý.

Ông cũng tự hiểu lấy đi, Yến Đại Bảo của ông không phải là hoàn hảo không có khuyết điểm gì, ông nói xem ông đã dạy hư nó thành thế nào rồi hả…”

“Bà vẫn còn dám nói nữa hả!”

Yến Hồi nổi trận lôi đình: “Yến Đại Bảo của ông hoàn hảo không có khuyết điểm gì cả! Không ai được nói xấu Yến Đại Bảo hết!”

Yến Hồi tức giận đùng đùng, người nói xấu Yến Đại Bảo đều là kẻ thù từ kiếp trước của ông.

Triển Tiểu Liên lắc đầu, không thèm để ý đến ông ta nữa, ăn cơm xong liền cầm điện thoại gọi cho Công tước đại nhân.

“Alo? Mami.”

Công tước đại nhân nghe máy rất nhanh, “Mami ăn cơm chưa?”

Triển Tiểu Liên đáp lại, “Mami ăn rồi, Tiểu Bảo đã ăn cơm chưa?”

Công tước đại nhân cười, nói: “Sắp rồi.”

Triển Tiểu Liên hỏi: “Đại Bảo và Tiểu Ngũ đâu rồi?”

Công tước đại nhân trả lời: “Không có ở đây.”

Có người im lặng đặt một tấm bản đồ vệ tinh lên tay anh, anh gật đầu: “Mami yên tâm đi, con biết hai em ấy đang ở đâu.”

Triển Tiểu Liên đáp lại, “Ừ, đợi khi nào Đại Bảo tiện thì con nhớ bảo nó gọi điện cho mami nhé.”

“Vâng ạ.”

Công tước đại nhân nói: “Con đang bận chút việc, hẹn gặp lại mami sau.”

Tắt máy, Công tước đại nhân đưa tay ra cầm bức ảnh trên bản đồ vệ tinh, dùng bút đỏ vạch một điểm trên đó, nói: “Lấy hướng mặt trời mọc, cử thêm mấy đội nhỏ nữa, chia nhau ra tìm, chắc chắn em ấy còn đi chưa xa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.