Đen, trước mặt tối đen như mực, Cung Ngũ vẫn bị trùm kín đầu bằng một tấm vải đen, mắt cũng bị bịt chặt lại.
Cô không phân biệt được phương hướng, chỉ đành để mặc cho người khác lôi kéo trong trạng thái đầu óc choáng váng.
Có lẽ là vì thời gian bay quá dài, Cung Ngũ không nhớ được nữa, cô cũng khó chịu buồn nôn, càng đừng nói đến Yến Đại Bảo.
Nghĩ vậy, bỗng Cung Ngũ cảm thấy mình vô cùng dũng cảm.
Cô phải vô tư1đến thế nào mới thay thế Yến Đại Bảo trải qua những chuyện đau khổ này chứ? Yến Đại Bảo nên cảm ơn cô mới đúng, cho cô thật nhiều tiền mới đúng.
Không biết đã bay bao lâu rồi, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.
Cung Ngũ bị lôi đi, miếng vải đen trên đầu được lấy ra, miếng vải che mắt cũng được tháo xuống.
Ánh sáng chói chang đâm thẳng vào mắt, Cung Ngũ che mắt một lúc mới dám mở mắt ra, rồi dần nhìn rõ được8người trước mắt.
Cô cảm thấy hơi quen, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Chiêm Húc cầm bức ảnh trong tay, nhìn bức ảnh rồi nhìn Cung Ngũ, nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Cung Ngũ, đột nhiên đập mạnh bức ảnh lên mặt bàn: “Cô không phải là cô ấy!”
Cung Ngũ ngước lên, nhìn quét qua một lượt bốn xung quanh, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Phòng ốc rất đơn sơ nhưng có một cái bàn vừa to vừa dài, bên trên2bày đầy giấy dày cộp.
Cung Ngũ mơ hồ nhìn thấy trong đó có một tờ vẽ hình khẩu súng, tức là người đang đứng trước mặt cô lúc này đây cũng là một chuyên gia chế tạo súng.
Trong phòng chỉ có ít đồ đạc được bày biện theo phong cách đơn giản thống nhất, những chiếc mặt nạ giống như mặt quỷ, phong cách bài trí hoàn toàn khác với những gì Cung Ngũ được biết trước đây, nhưng khí chất lại vô cùng tương xứng với căn phòng này, u4ám thiếu phóng khoáng.
Ngoài người đàn ông đang nổi giận có gương mặt cũng được coi là anh tuấn kia, hai người còn lại vừa đen lại vừa gầy, sau khi đưa thức ăn vào rồi lại vội vàng đi ra ngoài.
Cung Ngũ cẩn thận nhìn người đó, lên tiếng trước: “Tôi biết người anh nói là ai, đó là bạn tốt của tôi Yến Đại Bảo!”
Chiêm Húc quay người nhìn cô, vẻ mặt bỗng mang theo khí chất âm u tà ác, khiến người ta không khỏi nghĩ đến loài chuột cống sống ở nơi cống ngầm tăm tối, dường như chỉ có không nhìn thấy ánh sáng mặt trời mới phù hợp với thân phận thực sự của hắn ta.
Hắn ta nhìn Cung Ngũ, đột nhiên nhảy dựng lên: “Tôi biết cô là ai! Cô là cái người…”
Tuy đã lâu như vậy rồi nhưng hắn ta vẫn mơ hồ cảm thấy đau đớn ở sau gáy, “Thì ra là cô à? Đúng là tìm mòn gót giày không được giờ không tốn chút công sức nào lại thấy! Tôi còn đang suy nghĩ không biết phải tìm cô thế nào đây…”
Cung Ngũ ngây người, không dám tiếp lời hắn ta, đột nhiên nghĩ lại chuyện hắn ta đã từng muốn trộm Yến Đại Bảo đi.
Càng nghĩ càng thấy không ổn, đúng là người này rồi! Oan gia ngõ hẹp mà, cô vội nói: “Yến Đại Bảo đã sắp chết rồi, nếu như cậu ấy mà bị đưa đến đây thì chắc là anh chỉ được nhìn thấy xác cậu ấy thôi.”
“Thiên thần của tôi bị làm sao? Sao lại chết được? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Chiêm Húc nghe nói đến cô gái xinh đẹp đó sắp chết, gương mặt đầy vẻ khó tin, “Sao lại thế được? Không thể thế được!”
Cung Ngũ gật đầu: “Tôi đã bị anh bắt đến tận đây rồi, còn lừa anh làm sao được nữa.
Tôi cũng không dám mà!”
Tuy cô còn chưa nghĩ ra được người này là ai, nhưng không hề ảnh hưởng đến kỹ năng khua môi múa mép của cô.
Cô lén liếc nhìn sắc mặt hắn ta, cẩn thận dò hỏi: “Soái ca, anh là… người trong lòng Yến Đại Bảo à?”
Chiêm Húc hơi ngẩn người đi vì cách dùng từ này của Cung Ngũ, người trong lòng ư? Có nghĩa là người ở trong lòng… hắn ta sao? Chiêm Húc đen mặt lại.
Cung Ngũ lén liếc nhìn hắn ta, rồi bồi thêm một câu: “Trí nhớ Yến Đại Bảo rất tốt.
Khi hai chúng tôi bị bắt cóc, cậu ấy còn nhắc đến trước đây cũng từng có một người rất đẹp trai bắt cóc cô ấy.”